Chương 1442: Ai Là Bên Thắng (1)
Có một trận cờ đang diễn ra trong tiên điện Bát Hoang thành, lúc gần đến hồi kết, người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, khí độ thanh nhã, quan sát thế cờ trước mặt, lộ ra vẻ tán thán, nói:
- Trong tình cảnh càn khôn xoay chuyển, Cửu Trọng Thiên nội tình lớn nhất, chắc hẳn điện hạ cũng muốn người kia là một trong những người phải chết nhất, nhưng ngoại trừ một số lúc quan trọng, thoáng giúp đỡ nói hai câu ra, thì một người cũng không chịu lộ diện, không tham dự mưu đồ ám sát, vậy cũng muốn được chia mấy đầu long hồn sao?
Người đàn ông mặc hoàng bào kia bất động thanh sắc, trên bàn cờ, cục diện tất thắng của hắn đã định, hắn lạnh nhạt nói:
- Ngươi dự định cho ta bao nhiêu?
Người đàn ông trung niên khí độ thanh nhã kia cười cười, nói:
- Xem ra điện hạ không quá tán đồng với những gì bàn bạc trước đó!
Người đàn ông mặc hoàng bào thản nhiên nói:
- Long hồn là tàn niệm của Thái Cổ Cổ Tộc, mà Cửu Trọng Thiên ta vốn là hậu duệ của Thái Cổ Long Tộc, thậm chí ngay cả công pháp chúng ta tu hành, cũng đều liên quan đến Long Tộc, cho nên, ngươi cảm thấy mười đạo long hồn trong cam kết đủ không?
Người đàn ông khí độ thanh nhã cười khổ nói:
- Nhưng trong chuyện này, Cửu Trọng Thiên bỏ ra rất ít khí lực, nếu điện hạ muốn thêm mấy đạo long hồn, vậy sao không bỏ thêm chút khí lực? Ha ha, nếu điện hạ chịu làm việc này, mời được Hóa Thần đến, thì chúng ta cũng không cần chuẩn bị nhiều Nguyên Anh đi chịu chết như vậy, càng không cần chấp nhận nguy hiểm, lấy đại sát khí cấm kỵ của Ma Biên ra!
Người đàn ông mặc hoàng bào thản nhiên nói:
- Ta là Đế Tử của Cửu Trọng Thiên, khinh thường làm những chuyện ám sát kia!
Người đàn ông trung niên khí độ thanh nhã bỗng nhiên cười nói:
- Tứ Bộ Chi Chủ bên cạnh điện hạ đâu rồi?
Người đàn ông mặc hoàng bào vẫn không có biểu cảm gì:
- Bọn họ có chuyện của riêng mình!
Người đàn ông khí độ thanh nhã nói tiếp:
- Lão phu cho rằng có thể lấy được long hồn, là bởi vì ta có một cái bảo giám do Thái Cổ Long Tộc truyền thừa xuống, có thể tìm ra chỗ của long hồn, mà từ trước đến nay Cửu Trọng Thiên lại tự xưng là hậu duệ Thái Cổ Long Tộc, mặc dù thuyết pháp này quá xa xưa, không thể phân biệt thật giả, nhưng nếu nói như vậy, chắc hẳn bên trong hoàng triều Cửu Trọng Thiên, cũng sẽ có một chút truyền thừa chi bảo xuống đúng không...
Người đàn ông mặc hoàng bào vẫn rất bình tĩnh, dường như đồng ý.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười khổ, nói:
- Cho nên hiện tại người điện hạ phái ra, cũng đã lấy được Vạn Long Hồn Châu vào tay rồi?
Người đàn ông mặc hoàng bào chỉ cúi đầu nhìn bàn cờ, giống như không nghe thấy hắn nói.
Người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài, nói:
- Giống như ván cờ này, ta vốn cho là mình thắng, nhưng không nghĩ tới...
Hắn càng nghĩ, càng tán thưởng:
- Điện hạ dùng mưu quả nhiên là thế gian vô song, nếu Bát Hoang thành và Tiên Minh điều tra, chắc hẳn sẽ phát hiện, có bao nhiêu thế lực tham dự lần mưu sát này, nhưng hết lần này đến lần khác không có Cửu Trọng Thiên, tự nhiên hậu quả sau đó cũng do những thế gia kia gánh, chắc hẳn đến lúc đó Cửu Trọng Thiên cũng sẽ không như lời nói trước đó, đứng ra dẹp yên hậu quả chuyện này!
Rốt cục người đàn ông mặc hoàng bào cũng cười nói:
- Cái gọi là hứa hẹn, là ngươi làm mà không phải ta!
Người đàn ông trung niên giơ ngón tay cái lên, nói:
- Cho nên kết quả cuối cùng chính là Cửu Trọng Thiên được long hồn, điện hạ ngoại trừ là cái đinh trong mắt, khiến cho các thế gia oan ức gánh tội ra, thì cái gì cũng không làm, nhưng lại thành người thắng cuối cùng!
Qua nửa ngày người đàn ông mặc hoàng bào, mới cười nhạt một tiếng nói:
- Long hồn đồng ý đưa cho ngươi, sẽ cho ngươi!
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Bởi vì còn muốn cho ta mượn lực lượng đến mở phong ấn ra phải không?
Người đàn ông mặc hoàng bào từ chối cho ý kiến.
- Điện hạ cao minh, bản tọa thua...
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ ôm quyền, nở nụ cười giống như rất là thán phục.
Nhưng chỗ sâu trong nụ cười kia, lại có chút ý vị sâu xa.
...
...
Đúng vào lúc này ở biên giới Ma Uyên, chiến trường Quỷ Nha Sơn.
Bốn vị lão tu thần bí đoạt được Vạn Long Hồn Châu, mượn một cái Bát Bảo Ôn Hồ Lô đẩy lui chúng tu truy đuổi, đang vội vã chạy về phía hư không nơi xa, cái Bát Bảo Ôn Hồ Lô kia vô cùng quỷ dị đáng sợ, mạnh mẽ biến hư không thành một khu vực không người, trong lòng chúng tu có nôn nóng, nhưng khi nhìn thấy hồ lô màu đen, thấy những người bị nhiễm ôn chủng, đang đau khổ gào thét, thì không một ai dám đuổi lên trước.
Mắt thấy bốn vị lão tu thần bí sắp chạy thoát, thì đúng lúc này có một tiếng thở dài vang lên.
- Có phải ta đã nói qua, nếu như lại nhìn thấy ngươi dùng ôn chủng hại người, thì nhất định sẽ chém ngươi hay không?
Giọng nói vô cùng bình thản, nhưng giống như ẩn chứa lực lượng nào đó.
Cho dù bây giờ tiếng hô 'Giết' rung trời vang lên ở trên chiến trường, thì thanh âm này cũng cực kỳ rõ ràng, giống như vang vọng ở bên tai.
- Là ai?
Trong lòng bốn vị lão tu thần bí không khỏi run lên, tốc độ vì đó mà dừng một chút.
- Đi mau!