Chương 1447: Đầu Người Cuồn Cuộn Rơi (2)
- Meo...
Bạch Miêu ở trên vai, thấy cảnh này, trong mắt liền lộ ra một tia trả được thù, nó thuận theo cánh tay Phương Nguyên vọt tới, nâng cao móng vuốt lên, tát một cái lên mặt lão giả mặc hắc bào kia, cào ra ba bốn vết thương.
Một trảo này, cũng kéo khăn che mặt trên mặt lão giả này xuống, lộ ra một khuôn mặt kinh khủng.
Trước đây không lâu Phương Nguyên đã thấy gương mặt này ở Bát Hoang thành.
Một trong thập đại Thần Tướng Ma Biên, thủ tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang.
- Ngươi cũng làm loại chuyện này?
Phương Nguyên nhìn gương mặt hoảng sợ của lão, lắc đầu.
Đường đường là một trong những Thần Tướng Ma Biên, thế mà lại xuất hiện ở bên trong cuộc ám sát của một vị Thần Tướng khác, đương nhiên đây sẽ là một chuyện khiến vô số người kinh ngạc, thế nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng không sinh ra bao nhiêu gợn sóng, hoá tay thành chưởng, chém đầu tên Thần Tướng này xuống, khiến nó bay ở giữa không trung vài vòng, thời điểm rơi xuống mặt vẫn đầy mờ mịt.
- Lần này do ta tính sai, khiến Miêu huynh chịu khổ rồi!
Lúc này Phương Nguyên mới mang theo một chút áy náy, nói với Bạch Miêu một câu.
- Meo...
Bạch Miêu căn bản không để ý tới, mà chỉ sang một phương hướng khác, muốn Phương Nguyên đi báo thù cho mình.
- Ừm?
Phương Nguyên dựa theo cái đuôi Bạch Miêu nhìn sang, trông thấy trong đám người hỗn loạn, có một cô gái yêu diễm, cô gái này thấy hỏa vân xung quanh bốc hơi, Phương Nguyên dẫn người đại khai sát giới, thì trong lòng biết rõ ám sát vô vọng, liền vội vàng tế ra một cái ấm trà phong cách cổ xưa, sau đó phi thân nhảy vào trong, cái ấm trà kia lập tức bay ở giữa không trung, đánh thẳng tới chỗ hỏa vân ở phía tây...
Muốn mượn cái ấm kia, đánh vỡ thần diễm xung quanh, chạy trốn.
- Không chạy được...
Phương Nguyên bảo đảm với Bạch Miêu một tiếng, thân hình biến hoá, trong chốc lát liền đi ngang qua hơn mười dặm, thế mà chạy tới phía trước cái ấm trà, sau đó xoay người lại, đánh một quyền về phía ấm trà tròn trịa, xung quanh có vô tận tử ý.
- Oanh!
Một quyền này của hắn mang theo thần diễm, lực lượng vô cùng lớn, dường như ngay cả thiên địa cũng bị đánh ra một cái lỗ thủng.
Nhưng khi đánh vào cái ấm này, thế mà chỉ đẩy cái ấm này lui về phía sau hơn mười dặm, không biết đụng chết bao nhiêu người không kịp trốn, nhưng bản thân ấm trà lại không hư hại mảy may, ngược lại mượn lực lượng một quyền này của hắn, bay ra ngoài, hướng về một phương hướng khác chạy trốn.
- Meo...
Bạch Miêu giận dữ, giống như đang trách Phương Nguyên vô dụng.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, nhíu lông mày, sau đó thuận thế rút tà kiếm ra.
Ngưng tụ tâm ý, chém một kiếm về phương xa.
- Bạch!
Trang Thiên Hồ ở bên trên, phun ra tầng tầng sương mù tím, trong đó thậm chí ẩn chứa chút lực lượng pháp tắc, chống cự một kiếm này, thế nhưng đạo kiếm quang này, ẩn chứa sự sắc bén khó mà hình dung, có loại tâm ý không chỗ không chém, một kiếm chém đến, ngay cả sương mù tím bao bọc cái ấm cũng vỡ vụn, cuối cùng ấm rung động, cái nắp phía trên bị lột mất một nửa, bản thân ấm nhanh chóng thu nhỏ.
Pháp tắc trong ấm đã sụp đổ, cô gái yêu diễm từ bên trong ngã ra ngoài, sắc mặt sợ hãi, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn thấy cô gái này cũng hơi run run, giống như có chút nhìn quen mắt.
Cô gái kia phản ứng cực nhanh, nhìn sắc mặt mà nói chuyện, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
- Năm đó ở Kim gia bí cảnh Thiên Lai thành...
Cô còn chưa nói hết, Bạch Miêu liền vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, thúc giục hắn.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, trực tiếp chém xuống một kiếm, chặt đứt những lời còn lại của cô.
Nguyên Anh bị con cóc đi theo bên người Phương Nguyên một ngụm nuốt mất, cô gái này kinh ngạc:
- Ngay cả lời cũng chưa nói xong mà?
- Hoá ra những người như ngươi cũng trà trộn tiến đến...
Hiện tại Phương Nguyên đã nhớ ra thân phận cô gái này, có chút hiểu ra.
Nhưng lúc này đã không kịp nghĩ quá nhiều, tiếp theo cầm kiếm đánh tới địa phương khác.
Bạch Miêu thấy hai kẻ thù bị chém, liền vừa lòng thỏa ý, từ trên bờ vai Phương Nguyên nhảy xuống, tìm nơi an toàn quan chiến.
Lúc này, chín con hỏa long Phương Nguyên thi triển ra, đang từ từ co vào, tự nhiên cũng khiến vô số người bị đẩy đến trước mặt mình, vì vậy hắn không cần phải đuổi theo, chỉ cần nhấc kiếm lên tùy tiện chém giết là được...
Bất kể là Ma Thần Cửu U cung, hay Nguyên Anh từ đâu đến, cũng đều bị hắn chém giết.
Trăm vị Nguyên Anh, nói đến rất nhiều, nhưng ở dưới sự tàn sát này, kỳ thật chết rất nhanh.
Chỉ trong khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, xung quanh đã biến thành huyết quang cuồn cuộn, từ giữa không trung đổ xuống, giống như mưa máu.
Trên mặt đất càng là tàn thi chất thành đống, giống như đồi núi.
- Tha mạng... Tha mạng...
- Chúng ta... xin hàng...
Nghênh đón mảnh giết chóc vô tận này là Hỏa Long mênh mông cuồn cuộn, phong toả hết thảy đường đi, nhưng Tiên Binh còn lại cuối cùng đã triệt để mất đi chiến ý, vừa rồi Phương Nguyên đánh giết cường giả, nên bọn họ chết chậm hơn một chút, bây giờ họ như rắn mất đầu, mất hồn mất vía, ba nghìn tiên quân, không có nửa điểm chiến ý, nhao nhao quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Đạo Tử...
Lão chấp sự máu me khắp người, cùng chư vị thần tướng hiệu trung với Vong Tình đảo, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nếu là Nguyên Anh, dĩ nhiên là trực tiếp giết!
Nhưng những tiên quân này, là bị người ra sai khiến tiến đến, số lượng lại nhiều, nên bọn họ cũng nhìn về phía Phương Nguyên, xin chủ ý.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc qua, thản nhiên nói:
- Giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại!