Chương 1446: Đầu Người Cuồn Cuộn Rơi (1)
Một đám đầu người bay lên giữa không trung, bao gồm ba vị lão tu thần bí ở bên trong trông rất đẹp mắt.
Tự nhiên ba vị lão tu Cửu Trọng Thiên, Cát lão tiên nhân, đều không phải là nhân vật bình thường.
Bọn hắn đều là quái vật cấp bậc lão tổ tọa trấn ở Cửu Trọng Thiên, tiếng tăm lừng lẫy, trấn thủ một phương.
Mỗi người không chỉ có tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, mà bọn họ còn có tuyệt kỹ, có người am hiểu luyện chế ôn chủng, có người am hiểu chế bệnh dịch, có người am hiểu luyện chế kịch độc, cũng có người am hiểu điều khiển tà linh, có thể nói, bốn người bọn họ chính là những tồn tại có hung danh hiển hách, uy hiếp tứ phương trong giới tu hành, không người nào nguyện ý đối địch với bọn họ, tất cả đều tình nguyện nhượng bộ lui binh.
Nhất là tà binh do bốn người bọn họ chế tạo, các tiên môn đều coi đó như là ác mộng.
Thậm chí thanh danh của bọn họ, còn vượt qua Đế Tử, công chúa và một số Tiên Tướng nắm giữ đại thần thông trên Cửu Trọng Thiên, là bởi vì bọn họ khó chơi, thủ đoạn quá mức quỷ dị, thế nhưng bây giờ, bọn họ nhỏ yếu giống như là con kiến...
- Hưu...
Một đạo kiếm quang bay qua, đầu người lả tả bay lên.
Ba người bọn họ cũng ở trong đó, so với đầu những người khác không có gì khác nhau, Nguyên Anh cũng bị kiếm khí xoắn nát.
- Trốn...
Mà một màn này khiến chúng tu xung quanh kinh hãi đến mức hồn bay phách tán, một tia chiến ý sau cùng cũng tan biến mất.
Thế là trong hư không xung quanh hoàn toàn đại loạn, chúng tu không có nửa phần chiến ý, chỉ muốn chạy trối chết, rời xa chiến trường.
Dưới sự uy hiếp của lão chấp sự Vong Tình đảo, các đại Thần Tướng, Quan Ngạo, Toan Nghê và đầu Giao Long không ai bì nổi kia, những thích khách này đã sớm loạn tùng phèo, có trốn cũng không thoát, càng không biết tạo thành trận thế, chỉ có thể đau khổ chia thành mấy đoàn, bên trong cổ họng toàn vị đắng chát, trước sự tàn sát chỉ biết chống đỡ như máy móc, hiện tại ngay cả khí lực chèo chống cũng mất.
Đột nhiên lúc này thân hình Phương Nguyên bay lượn giống như một sợi dây.
Một đạo kiếm quang ở bên cạnh hắnlinh động như rắn, nhanh chóng du tẩu ở trong hư không, lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang lướt qua, bất kể là trưởng lão thế gia, tiên sư tông môn, thích khách quỷ dị, bách chiến Thần Tướng, đều giống như tờ giấy, còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã bay lên, mênh mông cuồn cuộn, liên miên rơi xuống...
...
...
Giết giết giết, giết loạn như ma.
Đầu người lăn đầy đất, máu tươi ào ào!
...
...
Kiếm khí tung hoành, ánh lửa ngút trời!
- Đi mau, nhất định có thể mở ra một lỗ hổng...
Trong đám người, có một vị lão giả mặc hắc bào, tu vi rõ ràng cao hơn những người khác một đoạn, dũng mãnh thiện chiến, từ trong đám người va chạm đi ra, sau đó thân hình ẩn núp, muốn thừa dịp đám người hỗn loạn, đi đến biên giới tường lửa, nghĩ biện pháp chạy trốn.
- Meo!
Chỉ là lão vừa mới vọt tới gần tường lửa, đã nghe được một tiếng meo.
Dưới sự kinh ngạc, lão quay đầu lại nhìn thấy Bạch Miêu vừa rồi bị lão một mực truy sát.
Lúc này nó đang đứng ở trên mặt một khối đá xanh, ánh mắt hung ác nhìn lão, dường như trong mắt có ý mỉa mai.
- Ngay cả con súc sinh như mày cũng xem thường tao sao?
Lão giả mặc hắc bào giận dữ, giơ cao thần thương, xuất ra tầng tầng băng sương, cuốn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu nhảy sang một bên, khó khăn lắm tránh thoát thần thương, lão giả mặc hắc bào tiếp tục tiềm ẩn, muốn chạy trốn, nhưng Bạch Miêu vẫn theo sau, một bên đuổi theo lão, một bên kêu to, giống như đang kêu gọi Phương Nguyên, tranh thủ thời gian đến báo thù cho nó.
- Vậy mà thù dai như thế?
Trong lòng lão giả mặc hắc bào vừa vội vừa giận.
Nhưng con Bạch Miêu này mười phần gian xảo, đánh nó nó liền chạy, không đánh nó liền theo, không có cách nào bắt nó.
- Hừm?
Tiếng kêu của Bạch Miêu rất dễ nhận biết, Phương Nguyên ở trong mảnh hỗn loạn này, vẫn nghe được.
Ánh mắt dò xét xuống phía dưới, liền thấy Bạch Miêu một mặt cừu hận, nhấc móng vuốt chỉ thẳng vào lão giả mặc hắc bào kia, trong lòng hắn lập tức hiểu ra, đưa tay chém một kiếm, giết chết ba bốn vị Nguyên Anh bên người, sau đó tay áo bồng bềnh, đạp lên Chu Tước Lôi Linh bay vút xuống.
- Thằng nhãi con, sao ngươi có thể hung ác điên cuồng như vậy, lão phu liều mạng với ngươi...
Lão giả mặc hắc bào kia thấy trốn không thoát, vừa sợ vừa giận, đẩy thần thương ra, hung hăng đánh tới chỗ Phương Nguyên.
- Soạt...
Một thương này ngưng tụ vô số băng hàn chi khí, chỗ thương thế lướt qua, tạo thanh một cái tường băng to lớn dài đến mấy trăm trượng, không biết có bao nhiêu Tiên Binh không chạy trốn được ngã tán loạn, bị một thương này của lão nhốt ở bên trong, khuôn mặt dữ tợn hoảng sợ, cực kỳ rõ ràng.
- Thế mà còn có cao thủ bực này?
Thần sắc Phương Nguyên lạnh lùng, thân hình linh động đi tới.
Chu Tước dưới chân bay ra, trong nháy mắt biến cái tường băng vô biên kia thành hơi nước, tiêu tán vô hình.
Còn Phương Nguyên thì hơi di động thân thể, thuận thế đến bên cạnh Bạch Miêu, bế nó lên đặt ở trên vai mình, sau đó trở lại, đúng lúc gặp lão giả mặc hắc bào kia ngưng tụ một thân pháp lực đâm ra một thương, lực lượng kinh khủng, như muốn xé rách hư không thành một cái khe nứt, thế nhưng Phương Nguyên chỉ hơi nghiêng đầu, thương này đã đâm vào khoảng không, sau đó nâng tay trái lên, chộp về phía trước.
Lão giả mặc hắc bào đâm một thương không trúng, đang kinh hoảng, thấy một trảo này, trong nháy mắt nội tâm liền đưa ra mấy trăm cái phương pháp tránh né, mỗi một cái đều rất tinh xảo, thế nhưng lão chưa kịp xuất ra bất kỳ một cái phương pháp gì đã bị Phương Nguyên tóm cổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, một trảo kia quá nhanh.
Phương Nguyên nắm cổ lão, kéo đến trước người mình.