Chương 1445: Một Tên Cũng Không Để Lại, Không Còn Một Mống (2)
Không biết có bao nhiêu người vọt tới bên cạnh vòng lửa, muốn chạy đi, lại bị cái thần hỏa đáng sợ kia ép trở về.
Thần hỏa vốn có thể thí thần đồ ma, làm sao bọn họ có thể ngạnh kháng?
- Không tốt, không trốn thoát được...
- Chung quanh bị hỏa vân bao vây, làm sao bây giờ...
"..."
"..."
Từng tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, mang theo vô tận kinh hoàng cùng run rẩy.
Bọn họ bị nhốt ở trong một cái lồng tuyệt vọng, bị một loại hỏa diễm có thể luyện hóa vạn vật vây quanh.
Nếu không muốn hình dung, thì đây chính là một cái Cửu Long Huyền Hỏa Tráo phóng đại vô số lần!
Phương Nguyên làm xong những chuyện này, thì chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước, trong giọng nói ẩn chứa một tia sát cơ uy nghiêm:
- Nói muốn chém giết toàn bộ những mầm hoạ như các ngươi, thì đó chính là giết toàn bộ, một người cũng không thể sống sót!
Lúc phát ra nói uy nghiêm, hắn vẫn đi thẳng về phía ba vị lão tu thần bí.
Rõ ràng, bọn họ đều là người của Cửu Trọng Thiên, nhân vật quan trọng bên người thái tử Lý Thái Nhất.
Vừa rồi bọn họ tận mắt thấy Cát lão tiên nhân bị Phương Nguyên mạnh mẽ luyện chết, nên vô cùng hoảng sợ, thấy không cách nào chạy trốn, liền dứt khoát liều mạng kêu to, lao thẳng đến chỗ Phương Nguyên, người còn chưa đến, đã tế khởi mấy thứ pháp bảo kỳ quái.
Pháp bảo của bọn họ cùng loại với Bát Bảo Ôn Hồ Lô, là một cái túi vải kỳ dị, một cái Bạch Cốt Tán treo đầy bình bình lọ lọ, cùng một ống sáo màu đỏ dài hơn một thước, dường như được mài từ bạch cốt, phía trên quấn đầy sợi chỉ màu đỏ...
- Ông...
Trong cái túi kỳ dị kia bay ra vô số con bọ, tụ lại giữa không trung, giống như mây đen, bay về phía Phương Nguyên. Còn cái Bạch Cốt Tán treo đầy bình bình lọ lọ kia, một khi mở ra, trong thiên địa lập tức trở nên tăm tối, giống như là bị cái lồng nào đó bao phủ lại, khí tức kiềm chế khó mà hình dung, khiến cho trái tim người ta bành bành trực nhảy!
Đáng sợ nhất chính là cái ống sáo kia, một khi thổi lên, thanh âm bén nhọn, trong hư không liền xuất hiện vô số khô lâu màu đỏ, từ bốn phương tám hướng bay tới, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ, cho dù là có người ở gần bọn chúng, cũng bị hấp thu tất cả sinh khí!
- Phần phật!
Bọn họ tế lên pháp bảo cổ quái, còn Phương Nguyên thì trực tiếp vung tay áo, tiến lên nghênh đón.
Thanh khí bên người phồng lên, một con Chu Tước Lôi Linh to lớn đột nhiên xuất hiện, mở ra hai cánh to lớn, hỏa vân đốt trời.
Đó chính là Hỏa Tướng Lôi Linh lúc trước Phương Nguyên luyện được!
Đạo Lôi Linh này chính là lấy lôi ý dung luyện hỏa tinh mà thành, bản thân ẩn chứa lôi ý cùng hỏa tinh chi lực cường đại, nhưng dù sao trước đó Phương Nguyên cũng dùng nó để luyện chế hỏa tinh, mà hỏa tinh chỉ là hoả tinh bình thường lấy ra từ trong dung nham dưới lòng đất, nên Lôi Linh này cũng không quá khác biệt, thần uy chi lực của nó, vẫn là cái yếu kém nhất trong bốn đạo Lôi Linh Phương Nguyên tu luyện...
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên luyện hóa Ly Hỏa Thần Diễm, lại khiến cho uy lực cái Hỏa Tướng Lôi Linh này phóng đại.
Ly Hỏa Thần Diễm có thể so với Tiên Nguyên, một khi luyện vào bên trong pháp lực Phương Nguyên, hỏa ý này sẽ tương hợp cùng Chu Tước Lôi Linh, khiến cho Chu Tước Lôi Linh xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, một thân sáng loáng hỏa diễm, bây giờ lại trở thành màu trắng, loá mắt giống như mặt trời, linh vũ màu vàng quanh thân, lập lòe phát sáng, một đôi mắt phượng, thế mà sinh ra vô tận linh tính...
Đây vốn là hóa thân của một loại lực lượng, vậy mà bây giờ lại giống như có sinh mệnh của mình!
- Soạt...
Chu Tước Lôi Linh mang theo một mảnh hỏa vân xông về phía trước, nghênh đón mấy cái pháp bảo kỳ quái, lưu lại một phiến hư không vặn vẹo.
Khói mờ nghênh đón loại hỏa ý này, không có nửa điểm lực lượng chống cự, giống như thiêu thân lao vào đống lửa, chỉ phát ra một tiếng "Xùy" nhẹ nhàng, liền hóa thành vô số luồng khói, biến mất ở giữa không trung, sạch sẽ như nước rửa.
Bạch Cốt Tán mở ra trên không trung, bên trong những chiếc bình chiếc lọ treo phía trên, phun ra các loại chất lỏng khác biệt, loại chất lỏng này bay lên trời, liền khiến không trung dày đặc mây đen, các loại thiên tượng biến ảo vô tận, mang theo mưa độc có khí tức hôi thối, hiện ra một loại màu sắc xanh thẳm nào đó, thực cốt tiêu hồn phi tuyết, còn có từng viên mưa đá lớn tầm trứng bồ câu, bên trong mọc lên độc trùng.
Chu Tước Lôi Linh thấy thế, chỉ vẫy một bên cánh về bầu trời.
Hỏa ý thiêu đốt mãnh liệt, đằng không bay lên, khiến cho mây đen trong không trung, trực tiếp biến mất, thậm chí ngay cả Hắc Ám ma tức, cũng bị một cái cánh này của nó, vung đi không biết bao nhiêu, cái Ma Uyên không biết bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời này, lại có một giây sáng sủa.
- Xoạt!
Theo mây đen bị quét sạch, trên Bạch Cốt Tán cũng xuất hiện một đám lửa, mạnh mẽ đốt thành một đoàn.
Cuối cùng chính là cái ống sáo màu đỏ triệu hoán ra Khô Lâu Phi Linh, chúng kết thành quần đội mà đến, vô cùng đáng sợ, khí cơ âm lãnh, giống như thủy triều, nhưng Chu Tước Lôi Linh, lại ở trong nháy mắt này há to miệng, có một đạo lực hút vô cùng mãnh liệt lực, bao vây vô tận khô lâu kia, nuốt chúng vào bụng như cá voi hút nước, không lộ ra nửa điểm âm thanh.
Bất kể là cái túi, Bạch Cốt Tán, hay ống sáo màu đỏ, ở trước mặt ngọn lửa này, đều không chịu nổi một kích!
- Thần thông bực này là cảnh giới gì...
Ba vị lão tu thần bí Cửu Trọng Thiên, tuyệt vọng kêu to, không có nửa phần chiến ý, quay đầu bỏ trốn, vọt vào bên trong một đám tu sĩ hỗn loạn, mượn thân ảnh những người kia, che giấu thân hình của mình, hoàn toàn không lo đến thể diện, chỉ muốn rời xa Phương Nguyên...
Bọn hắn không biết mình đang đối mặt với đối thủ như thế nào...
... Đây là Hóa Thần sao?
Phương Nguyên đứng ở xa xa nhìn bọn họ chạy trốn, chân mày cau lại.
Hắn rút kiếm, quay người, đồng thời bước ra một bước.
- Hưu!
Một đạo kiếm quang xẹt qua chân trời, chém ra một hàng máu tươi đỏ thẫm.