Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1444 - Chương 1444: Một Tên Cũng Không Để Lại, Không Còn Một Mống (1)

Chương 1444: Một Tên Cũng Không Để Lại, Không Còn Một Mống (1)
Đây chính là tồn tại đủ để luyện thần thí ma, ngay cả Hóa Thần cảnh ở trong cái lồng kia cũng bị luyện chết...

Làm sao hắn lại còn sống đi ra chứ?

- Đây thật sự là một cái sát cục chắc như đinh đóng cột...

Phương Nguyên đứng ở trong không trung, ánh mắt chậm rãi nhìn chúng tu ở đằng sau, rồi rủ hai mắt xuống, hắn trầm thấp tán thưởng một câu, sau đó liền nhìn về phía lão tu thần bí bị tay phải hắn ấn lấy bả vai, mặc dù đã sớm đoán được hắn là ai, nhưng vẫn giữ chặt thân thể lão, sau đó thuận tay giật khăn đen trên mặt lão xuống, lộ ra một khuôn mặt kỳ dị, sắc mặt xanh lét.

- Cát lão tiên nhân...

Không ít người xung quanh biết lão quái này.

Trên thực tế, Bát Bảo Ôn Hồ Lô vừa ra, đã có không biết bao nhiêu người nhận ra lão.

- Ta nhận ra ngươi, ngươi là Ôn Bộ chi chủ của Cửu Trọng Thiên, tên gọi Tiêu Cát, người khác đều gọi ngươi một tiếng Cát lão tiên nhân...

Phương Nguyên nhìn lão, bình tĩnh mở miệng, nói toạc ra thân phận của lão, sau đó nói:

- Quả nhiên là hắn bày ra cái sát cục này?

- Chúng ta không phải...

Cát lão tiên nhân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Nguyên ở trước mắt, nhìn qua người dù như thế nào cũng không nên xuất hiện trên thế gian này lần nữa, yết hầu của hắn khô khốc, không mở miệng được, lão muốn nói sự việc không phải như vậy, muốn nói chính mình đi tới vùng chiến trường này, nhưng vẫn không có hiện thân, không có tham dự ám sát, nếu như nói trong mảnh chiến trường này, còn có một người vô tội mà nói, đó chính là mình...

Thế nhưng lão chỉ nói ra bốn chữ, liền cảm thấy toàn thân trên dưới, đều bị một loại lực lượng vô hình bao phủ lại, giống như loại lực lượng kia khiến cho tinh thần lão sợ hãi, cũng chặt đứt năng lực nói chuyện của lão, lão biết, cho dù mình nói ra những lời này, cũng không ai tin.

- Chơi cái gì không chơi, cứ nhất định dùng những ôn chủng này, một khi mất khống chế, sẽ gây hoạ thiên hạ!

Thời điểm Phương Nguyên nói chuyện, trong lòng bàn tay đã có vô số ngọn lửa màu trắng nhảy ra, ngọn lửa kia giống như là nước, bao phủ khắp toàn thân Cát lão quái, những nơi đi qua, nhục thân Cát lão tiên nhân liền từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi, tiếp theo tan thành mây khói.

Phương pháp giết người này không nhanh, cũng không hung ác.

Nhưng tất cả mọi người xung quanh lại cảm thấy một loại sợ hãi không cách nào hình dung.

Bọn họ không hiểu, vì sao một người đường đường là Nguyên Anh đại tu, lại bị người ta giết chết một cách đơn giản.

Thời điểm trong lòng bọn họ nổi lên một loại khổ tâm nào đó, Phương Nguyên đã quay người nhìn về phía bọn họ.

Thoạt nhìn hắn vẫn bình tĩnh như vậy, dường như trên mặt không có tức giận vì bị người ám sát, suýt nữa đẩy vào tuyệt cảnh, cũng không có cảm giác mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn, hầu như tất cả cảm xúc đều không tồn tại, hắn chỉ dùng ánh mắt chậm rãi quét qua tất cả mọi người xung quanh.

Giống như là đang từng bước kiểm kê số lượng của bọn họ, sau đó từ từ thu hồi ánh mắt, nói:

- Giết toàn bộ!

Ở đây có không ít người vây quanh, nhưng khi bọn họ nghe thấy câu nói đơn giản như vậy, thì nhất thời không có kinh hãi.

Chỉ có Quan Ngạo suy nghĩ đơn giản nhất, mặt đầy sự vui vẻ, kêu lên:

- Được...

Lúc nói xong lời này, hắn cũng vung một đao chém ra ngoài.

Ầm ầm!

Vô biên đao khí bốc lên mấy trăm trượng, mang theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa đáng sợ, phàm là người bị đao khí bao phủ, nhục thân đều bị xé nứt trong nháy mắt, Nguyên Anh bị thiêu đốt, kêu thảm không thôi, từng mảnh vụn chân tay và thần hồn bị thiêu đốt, từ trong không trung rơi xuống.

Vừa rồi Phương Nguyên bị nhốt ở bên trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo, tâm của hắn lo lắng cho Phương Nguyên, chỉ muốn cứu Phương Nguyên ra, mặc dù tích tụ một bụng tức giận và hận ý, nhưng không có buông tay đại sát với người bên cạnh, bây giờ nhìn thấy Phương Nguyên bình yên vô sự, thì cỗ nộ khí này mới lập tức nổ ra, hai mắt đều biến thành một mảnh huyết hồng, hung tợn chém giết chúng tu xung quanh.

- Ai, cuối cùng cũng yên tâm...

Giao Long cũng cười một tiếng, quay người xông về phía bốn năm vị Nguyên Anh trước người, cười quái dị:

- Cái quần cộc này của ta đẹp mắt không?

- Xin đợi lệnh của Đạo Tử!

Mà lúc này, lão chấp sự Vong Tình đảo cũng phản ứng lại, kích động đến mức không kiềm chế được, mở cuống họng, dùng hết một thân khí lực lên tiếng hét lớn:

- Người hành thích lần này, bất kể đến từ phương nào, một tên cũng không để lại, không sót một mống!

- Vâng...

Mười vị thần tướng hiệu trung với Vong Tình đảo, đều nghiêm nghị quát to, xông về bốn phía.

- Người này... Người này là quái vật ư...

Những người tham gia ám sát đón sát ý lạnh thấu xương của Phương Nguyên đều sợ hãi không hiểu, đến tận lúc này, bọn họ cũng không nghĩ ra Phương Nguyên làm như thế nào trốn thoát khỏi Cửu Long Ly Hỏa Tráo, chỉ biết sự tình đã nằm ngoài dự liệu, lúc đầu họ cho rằng người mình giết, chỉ là một Đạo Tử thánh địa cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hôm nay đối mặt, lại là một quái vật mà ngay cả Cửu Long Ly Hỏa Tráo cũng không luyện chết!

- Mau trốn...

Phản ứng đầu tiên sau khi sinh ra loại suy nghĩ này, chính là chạy trốn.

Bọn họ nhiều người, sau một tiếng gầm vang, liền chen chúc bỏ chạy về bốn phương tám hướng, Nguyên Anh trốn nhanh nhất, Tiên Quân trốn chậm hơn một chút, trong đó cũng có vài tên ngốc to gan, lúc này vẫn tế ra pháp bảo lao về phía Phương Nguyên, loạn thành một bầy.

Bạch Miêu thấy cảnh tượng này thì nhướng mày.

Ở trong tình cảnh hỗn loạn này, bất kể như thế nào cũng sẽ có người chạy trốn, chuyện này khiến nó có chút bất mãn.

Nhưng sau một khắc, nó liền thấy được cảnh tượng làm nó hài lòng.

Phương Nguyên đứng trong hư không, quan sát loạn thế, ánh mắt lạnh lùng, kết ra một cái pháp ấn.

Ầm ầm!

Thanh khí bên cạnh hắn cuồn cuộn, sinh trưởng vô hạn, trong chốc lát đã hóa thành một mảnh vân khí vô cùng to lớn, mà ở trong vân khí này có chín con thần long thiêu đốt lên hỏa diễm đáng sợ bay múa, lao thẳng hướng về bốn phương tám hướng, vừa du tẩu vừa bao vây một vùng đất có chu vi ngàn dặm, hình thành một cái vòng lửa to lớn, chặn hết tất cả đường đi!
Bình Luận (0)
Comment