Chương 1451: Dưới Bát Hoang Thành, Trước Mặt Mọi Người (2)
Hiện tại là lúc Ma Biên cần dùng người, nếu như quả thật tra ra quá nhiều người...
- Phương Thần Tướng Trấn Ma Quan trở về...
Đúng lúc bầu không khí trở nên ngột ngạt, đột nhiên bên ngoài có người thông báo.
Chúng tu trong đại điện giật mình, vội vàng đi ra ngoài, đứng trên tường Bát Hoang thành, từ xa nhìn lại chỉ thấy Phương Nguyên dẫn theo một đoàn người đứng ở trên vân khí, nhanh chóng bay tới, chúng tu nghiêm túc quan sát, phát hiện Phương Nguyên không có bị thương, khí tức không những không uể oải, ngược lại càng thêm sung mãn, nhưng một thân sát khí kia, lại làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.
- May mà hắn không bị thương gì, như vậy cũng dễ khuyên hắn...
Người đàn ông áo vải quan sát Phương Nguyên vài lần, nhẹ nhàng thở ra.
Nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu cũng ngưng thần nhìn Phương Nguyên, sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói:
- Chưa chắc!
- Phương Nguyên Đạo Tử...
Chúng tu tụ tập ở trước Bát Hoang thành, không nghĩ tới bọn họ lại gặp được Phương Nguyên, thấy Phương Nguyên không việc gì, tự nhiên mừng rỡ như điên, vội vã chen chúc đi tới, cảm xúc trên mặt đều là xúc động, tức giận và một loại cảm giác như bỏ được khối đá lớn trong lòng.
Phương Nguyên thấy nhiều người chờ đợi ở dưới Bát Hoang thành, liền nhẹ nhàng gật đầu với chúng tu.
Hắn không có mở miệng nói chuyện, mà chỉ phất phất tay áo, sau lưng liền có một đám vân khí bay ra, bên cạnh có Thần Tướng tiến lên, lấy ra từng cái đầu người trong vân khí bày trên mặt đất, một tầng lại một tầng chồng chất đi lên, cuối cùng trực tiếp chồng chất thành một cái núi đầu người, mang theo vết máu, hai mắt mở trừng trừng, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ, nhìn lên bầu trời...
- Những thứ này... Đều là người hành thích Phương Đạo Tử sao?
- ... Cái này... Cái này đều là Nguyên Anh mà!
Chúng tu còn có thể cảm giác được khí tức Nguyên Anh còn sót lại từ trên những đầu người kia, trong lòng lập tức phát run.
Dù trước đó bọn họ đã nghe được một chút phong thanh, nhưng tận mắt thấy nhiều đầu Nguyên Anh như vậy, vẫn sợ hãi không thôi.
- Tiếp tục!
Gương mặt lão chấp sự Vong Tình đảo lạnh lùng, phất phất tay.
Thế là mấy vị Thần Tướng phía sau lại lấy ra một đám đồ vật, đặt ở phía sau núi đầu người, đây là tám cái mặt nạ còn vết máu loang lổ, cùng một đống phi kiếm không giống bình thường, lập loè hàn quang, không biết đã dính qua bao nhiêu huyết khí.
- Đây là... đồ vật Cửu U cung!
Trong chúng tu Ma Biên, không thiếu người hiểu nhiều biết rộng, nhìn một chút liền nhận ra được, giọng nói cũng hơi run lên.
Chúng tu nghe xong thì càng thêm phẫn uất, từ trước đến nay Cửu U cung tiếng xấu đồn xa, có thể xưng là tà đạo, thế mà cũng trà trộn đến Ma Biên?
Nhất là Ma Biên lại có người cấu kết với bọn họ, ám sát Thần Tướng?
Mặc dù chúng tu Ma Biên nghèo nàn, nhưng đều là người mười phần kiêu ngạo, bởi vì bản thân đóng giữ Ma Uyên, có công lao không phải là những người sinh ra ở đạo thống, lớn lên trong gia tộc tu hành có thể so sánh, càng không cần nhắc tới những thích khách bắt tay với Cửu U cung, cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nhìn thấy thích khách Cửu U cung dám đến Ma Biên ám sát Thần Tướng, thì càng tức giận hơn.
Nhưng cho dù như thế, cũng vẫn chưa có kết thúc.
Lão chấp sự Vong Tình đảo phất tay lần nữa, lại có một đám đồ vật được đưa tới.
Lần này rất đơn giản, chỉ là hai cái đầu, một cái ấm trà hư hỏng, một bộ tử giáp dính máu.
Chúng tu xung quanh không nhận ra cái ấm trà và đầu cô gái, nhưng lại nhận ra đầu lão giả và cái tử giáp dính máu kia, có người con ngươi lập tức bị đâm đau đớn, khó có thể tin, đè nén lửa giận kêu lên:
- Đó là Vọng Minh Quan...
- Đường đường là Thần Tướng, vậy mà cũng tham dự ám sát?
Một làn sóng bị cuồng phong quấy lên, lập tức lan ra bốn phương tám hướng.
- Không có khả năng...
Không biết có bao nhiêu người, vô ý thức kêu lên.
Nhưng nhìn qua đống đầu người và bộ tử giáp kia, trong lòng như bị một ngọn núi đè ép.
- Không tốt...
Cổ Thiết trưởng lão, Mạc Phi Lưu, cùng người đàn ông trung niên mặc hắc bào kia thấy thế, sắc mặt đều biến đổi, người đàn ông trung niên mặc hắc bào kia đã ý thức được bầu không khí không tốt, sắc mặt kinh sợ, muốn vội vã tiến lên khuyên can Phương Nguyên thu hồi những thứ này...
Nhưng đúng lúc này, Quan Ngạo ở sau lưng Phương Nguyên đã giơ một cái lồng huyền kim giống như núi nhỏ đi tới, dùng sức ném xuống đất, cái lồng này nặng nề không gì sánh được, bịch một tiếng, chấn động đến mức đại địa rung lên, tạo thành một cái hố.
Một cái đầu người từ trên ngọn núi thủ cấp bên cạnh lăn xuống, dừng lại ở bên cạnh cái lồng huyền kim.
- Cái này không phải là đại sát khí Ma Biên trong truyền thuyết sao...
Có người trong đám người xung quanh nhìn cái lồng kia, liền run rẩy nói:
- ... Cửu Long Ly Hỏa Tráo ư?
Câu nói này vừa truyền ra, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Loại trầm mặc kia, giống như bị một khối đá đè lên, không thở nổi.
Trong sự trầm mặc đó, giống như ẩn giấu một ngọn núi lửa, một khắc sau sẽ phun trào.
Ở trong sự giận dữ chuẩn bị phun trào này, Phương Nguyên thả lỏng hai tay ra phía sau, từ từ ngẩng đầu quan sát bên trong Bát Hoang thành, rồi đột nhiên lên tiếng hét lớn:
- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!
- Cái gì?
Lúc này, trên dưới Bát Hoang thành, từ trưởng lão, đến Thần Tướng, Trận sư, tán tu, bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, mấy vạn ánh mắt đều nhìn Phương Nguyên, nhất là sau khi nhìn thấy từng cái từng cái chứng cứ về kẻ hành thích, càng khiến cho tất cả mọi người bị sự tàn nhẫn của trận sát cục này kinh động, bị năng lực của người phát động trận ám sát này hù dọa, sau khi bị hù doạ, chính là sự phẫn nộ vô tận, lực lượng này đã tích luỹ đến mức không cách nào áp chế, chuẩn bị phun trào giống như núi lửa!