Chương 1452: Nói Rõ (1)
Phương Nguyên hét lớn một tiếng, kinh động bốn phương!
- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!
Trong tiếng hét này ẩn chứa pháp lực, mà lại là nén giận phát ra, nên không có khống chế lực lượng.
Chính vì vậy, âm thanh như sấm, mênh mông cuồn cuộn, vang vọng bốn phương tám hướng tường thành, thật lâu không dứt.
Ánh mắt tất cả chúng tu cũng lập tức ngưng lại!
Lúc này Phương Nguyên gọi tên thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, tự nhiên dụng ý đã hết sức rõ ràng.
Hoá ra là hắn...
... Thực ra có rất nhiều người nghĩ, người dám bày ra trận đại ám sát này đến tột cùng là ai?
Có không ít người đoán được là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, dù sao hắn và Phương Nguyên đều là Đạo Tử thánh địa, lại từng vì chuyện thủ tướng Trấn Ma Quan mà xảy ra tranh chấp, toàn bộ Ma Biên đều biết hai người bọn họ không hòa thuận, đoán giữa bọn họ sẽ có một trận chiến...
... Càng quan trọng hơn là, Lý Thái Nhất có bản lĩnh bày ra sát cục này!
... Vậy mà thật sự là hắn?
Không biết có bao nhiêu người, sắc mặt trở lên nghiêm túc, trong mắt chảy ra vô tận lửa giận cùng sự sợ hãi!
Giận vì hắn đường đường là thái tử tiên triều Cửu Trọng Thiên!
Đạo Tử thánh địa, thân phận chí cao vô thượng, nhất cử nhất động đều được thiên hạ quan tâm, lại có thể làm ra chuyện như thế?
Mà ngay sau đó chính là sợ hãi.
Vừa nghe đến cái tên Lý Thái Nhất, những người ủng hộ tôn sùng Phương Nguyên, nghe nói hắn bị ám sát liền giận dữ, liều lĩnh vọt tới Bát Hoang thành yêu cầu Bát Hoang thành tra rõ chuyện này đều trầm mặc lại...
Phần lớn những người ủng hộ Phương Nguyên đều là tiểu tu sĩ xuất thân hàn môn.
Mà vị thái tử điện hạ này, lại là một trong những người có thân phận cao quý nhất thế gian!
...
...
- Phương Đạo Tử bớt giận...
Phương Nguyên hét lớn một tiếng, thanh âm quanh quẩn trên bầu trời Bát Hoang thành, bốn phương tám hướng trở nên trầm mặc.
Nhưng không đợi bên trong Bát Hoang thành đáp lại cái gì, cách đó không xa, đã có mấy đạo thân hình vội vã chạy đến, tu vi đều không yếu, khí độ hơn người, chính là đám người nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu, Cổ Thiết trưởng lão, bọn họ chạy tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt đảo qua đống đầu người và cái Cửu Long Ly Hỏa Tráo đã hỏng trước thành một lượt, rồi trở nên ngưng trọng.
Nhìn thấy mấy món đồ vật đại biểu vật chứng, ngay cả bọn họ cũng cảm giác trong lòng trầm trọng...
- Phương Đạo Tử, nghe nói ngươi bị ám sát, chúng ta đều lo lắng không gì sánh được, bây giờ thấy ngươi không sao thật sự quá tốt...
Nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu đánh giá Phương Nguyên vài lần, xác định hắn không bị thương, thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt vẫn không tránh khỏi có chút nghi ngờ, thực sự khó có thể tưởng tượng, lấy tu vi Phương Nguyên, làm như thế nào sống sót được dưới đại sát khí như Cửu Long Ly Hỏa Tráo, nhưng tất nhiên bây giờ không phải thời điểm hỏi chuyện này, cô chỉ ngưng thần hỏi:
- Ngươi gọi tên thái tử điện hạ là có ý gì...
Phương Nguyên không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói:
- Mang lên đây đi!
Lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh phất tay một cái, lập tức có vài vị Thần Tướng, mang theo ba cái đầu đi tới, ném xuống mặt đất, lại là ba cái đầu lâu có khuôn mặt tuyệt vọng, hôm nay Nguyên Anh đã sớm yên lặng, chết đến mức không thể chết lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng thần sắc diện mạo ba cái đầu này, không phải ba vị trọng thần đắc lực Cửu Trọng Thiên thì còn là ai, chỉ tiếc thiếu một cái...
Đám người Mạc Phi Lưu có quan hệ không cạn với Cửu Trọng Thiên, đương nhiên sẽ không thể không nhận ra, sắc mặt họ lập tức trở nên nghiêm túc, Phương Nguyên lấy đầu trọng thần Cửu Trọng Thiên và chứng cứ thích khách cùng nhau mang ra, còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lão chấp sự ở một bên khẽ quát:
- Có ba cái đầu này làm chứng, chắc Mạc tiên tử cũng biết vì sao gọi thái tử tiên triều đi ra rồi chứ?
Tâm thần Mạc Phi Lưu lập tức run lên, muốn nói gì lại thôi, hai đầu lông mày càng thêm lo lắng.
Cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại có chút nói không nên lời, sắc mặt chỉ toàn lo lắng và khó xử.
Lúc này ngay cả Cổ Thiết trưởng lão cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thế nhưng đúng vào lúc này, người đàn ông trung niên mặc hắc bào bên cạnh Mạc Phi Lưu, mà Phương Nguyên chưa từng gặp qua, lại bước về phía trước một bước, cúi chào Phương Nguyên nói:
- Phương Đạo Tử, tại hạ là Tần Vô Nhai nhị đệ tử dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên, phụng mệnh sư tôn trấn thủ Bát Hoang thành trong lúc lão nhân gia ra ngoài, việc này rất kỳ lạ, Bát Hoang thành sẽ không ngồi yên không để ý đến, đợi sư tôn trở về, chắc chắn sẽ xin hạ pháp chỉ, để lão nhân gia làm chủ, trả lại ngươi một phần công đạo, nếu... nếu là bây giờ, hành động của Đạo Tử có thiếu sót...
- Hả?
Phương Nguyên không thay đổi sắc mặt nhìn hắn một cái, trên mặt không nhìn ra vui hay buồn.
Lão chấp sự Vong Tình đảo lập tức thay hắn nói chuyện, âm thanh lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý kiến tiên sinh, nên làm như thế nào?
Người đàn ông trung niên mặc hắc bào tên Tần Vô Nhai kia hơi nhíu, không để ý tới lão chấp sự, mà nhìn về phía Phương Nguyên nói:
- Ma Biên quan hệ đến an nguy thiên hạ, không thể loạn, bây giờ sư tôn không ở trong thành, Vô Nhai phụng mệnh sư tôn trấn thủ Bát Hoang thành, càng không dám có chút sai sót, sự tình Đạo Tử bị hành thích, mặc dù đáng giận, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm loạn trật tự Bát Hoang thành, cho nên xin Đạo Tử kìm chế nộ khí, về Trấn Ma Quan chờ đợi, nếu không càng ngày trước Bát Hoang thành càng tụ tập nhiều người, tình cảnh rối loạn nổi lên, vậy sẽ không dễ thu thập...
Lão chấp sự Vong Tình đảo nghe xong chuyện này, cũng nhìn về phía Phương Nguyên.