Chương 1454: Cái Này Cũng Không Quan Trọng (1)
Mà người trong thành kia lại là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, một trong những thánh địa khác, tương lai sẽ trở thành thánh địa chi chủ một phương, những hàn môn này lấy cản đảm ở đâu, lại dám đứng trước Bát Hoang thành gọi thẳng tên của bọn họ, muốn hắn đi ra nói chuyện?
Đón nhận những câu hỏi này, ngay cả bọn họ cũng phải ngưng trọng, không biết vì sao.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại Bạch Bào Chiến Tiên không ở trong thành, mà bọn họ cũng không làm chủ được cho hai vị Đạo Tử thánh địa, cho nên quan trọng nhất là phải ngăn chặn loạn thế, Phương Nguyên không chết cũng không bị thương, vậy đã là kết quả tốt nhất, bây giờ nên tranh thủ thời gian khuyên hắn trở về Trấn Ma Quan, ngăn chặn tất cả tình thế, không để cho sự tình mất khống chế, chờ Bạch Bào Chiến Tiên trở về lại làm ra quyết định.
Nhưng Phương Nguyên lại không có ý nghĩ như bọn họ, thái độ cường ngạnh muốn gọi tên thái tử điện hạ kia đi ra.
Mặc dù bọn họ cũng ý thức được, nếu như Phương Nguyên nói là thật, thì trận ám sát này có hơn phân nửa là do thái tử Cửu Trọng Thiên an bài, nhưng cũng không thể để Phương Nguyên cứ như vậy chạy tới cửa, ngộ nhỡ đánh nhau thật, thì phải kết thúc như thế nào?
- Phương Đạo Tử, an tâm chớ vội...
Cổ Thiết trưởng lão hít sâu một hơi, thấp giọng khuyên bảo:
- Đợi thành chủ trở về, lại quyết định!
Mạc Phi Lưu cũng nói:
- Chắc chắn sư tôn sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng hôm nay...
Đối mặt hai người bọn họ khuyên bảo, Phương Nguyên trầm mặc không nói, chỉ nhìn qua Bát Hoang thành.
Mà tiên quân và các lộ tu sĩ từ bốn phương tám hướng tụ tập ở phía dưới, thì càng tức giận, gào thét vào trong thành, điểm này có chút vượt quá dự kiến của Phương Nguyên, nên trong lúc nhất thời cũng có chút cảm giác hơi phức tạp.
Hắn hơi liếc mắt nhìn thoáng qua xung quanh, trong lòng thở dài, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định.
Tần Vô Nhai phụng mệnh trấn thủ Bát Hoang thành, cũng là người duy nhất có hy vọng ổn định mọi người, lúc này đã không nhịn được có chút lo lắng, quát khẽ:
- Phương Nguyên Đạo Tử, Bát Hoang thành ta trùng kiến từ ba nghìn năm trước, trấn thủ Ma Biên, thống lĩnh ba trăn nghìn tiên quân, hợp thiên chi hạ không người không tôn trọng, càng không người dám gây chuyện trước Bát Hoang thành, hôm nay ngươi mang lửa giận mà đến, tụ tập chúng tu, chẳng lẽ muốn mở ra cái tiền lệ này?
- Ừm?
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái.
Đây là lần thứ nhất hắn gặp đệ tử thứ hai của Bạch Bào Chiến Tiên, trước đó cũng nghe qua, dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên có bảy tên đệ tử chân truyền, tu vi kinh người, uy chấn Ma Biên, nhưng chỉ quen biết đồ đệ thứ ba Mạc Phi Lưu, lúc này nghe thấy Tần Vô Nhai nói như vậy, đáy mắt lại lóe lên một vòng âm lãnh, không nhìn rõ được tâm tư của hắn, nhưng từ bên trong có thể cảm nhận được một loại dụng ý không hữu hảo...
Những chuyện hắn đang làm đều là trước đó đã nghĩ kỹ, đương nhiên sẽ không cho phép người khác quấy rầy.
- Làm càn!
Không cần Phương Nguyên mở miệng, lão chấp sự Vong Tình đảo đứng ở bên cạnh hắn đã nghiêm nghị quát:
- Nhị tiên sinh, người bị ám sát chính là Đạo Tử Vong Tình đảo ta, người bày ra sát cục này, làm hỏng quy củ Ma Biên chính là vị bên trong kia, bây giờ Đạo Tử Vong Tình đảo ta đã có chứng cứ trong tay, muốn mời hắn đi ra nói rõ, đường đường chính chính, thuận lý thành chương, ngươi lại dám nói Đạo Tử chúng ta đang gây sự?
Tần Vô Nhai nghe vậy cũng tức giận lên, muốn mở miệng.
- Ta biết, lần này làm lớn chuyện ám sát, sẽ chọc ra phiền toái rất lớn!
Lúc này Phương Nguyên nhàn nhạt mở miệng:
- Ngươi vì công cũng tốt, vì tư cũng được, tận khả năng hóa giải chuyện này mới là suy nghĩ trong tâm ngươi, ta một đường tới đây đã thấy rất nhiều chuyện như này, có lẽ rất nhiều người không rõ chân tướng sự tình trên Tuyết Nguyên, nhưng ngươi thân là đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên, chẳng lẽ còn không biết? Chỉ tiếc, lần này ta không có ý định chuyện lớn hóa nhỏ!
Hắn bình tĩnh nhìn về phương hướng Bát Hoang thành, thản nhiên nói:
- Nơi này không phải Tuyết Nguyên!
- Mà ta, cũng không còn là tán tu trên Tuyết Nguyên kia!
"..."
"..."
Vừa nói chuyện, hắn vừa tiến lên trước một bước, một thân pháp lực, bừng bừng tăng vọt, tinh khí như lang yên, cuốn lên phong vân đầy trời.
- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!
"..."
"..."
Một tiếng quát to kinh thiên động địa, Bát Hoang thành lớn như vậy, cũng bị tiếng hét này chấn động đến ông ông tác hưởng.
Chúng tu chung quanh, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh, cũng phải liều mạng bịt kín lỗ tai.
Nhất thời tâm linh rung động, yên lặng vô thanh.
Sau nửa ngày, mới có một tiếng hoan hô nhiệt liệt, giống như bài sơn đảo hải vang lên.
- Cút ra đây...
- Cút ra đây...
- Cút ra đây...
Đó là vô số tán tu tụ tập dưới thành, đang lớn mật theo.
Bình thường bọn họ không dám bất kính như thế đối với Cửu Trọng Thiên, nhưng lúc này ai còn sợ ngươi?
Không nói không trách số đông, lần này nhân số bọn họ cũng rất nhiều?
Dù sao mắng hai câu cũng không mất tiền!
- Lớn mật!
Dưới cảnh tượng hỗn loạn này, rốt cục bên trong Bát Hoang thành cũng có động tĩnh, một mảnh vân khí màu vàng, từ trong thành bay lên giữa không trung, lập lòe mở ra, có thể thấy trong mây có một đám người đứng thẳng, người cầm đầu chính là một Âm Thị vẻ mặt giận dữ, chung quanh có mấy vị thị vệ quan sát bốn phía như lâm đại địch, mà ở giữa bọn họ, là một người đàn ông trung niên mặc áo bào rộng, người này chính là thái tử tiên triều Lý Thái Nhất.
- Bọn trộm cắp phương nào, dám đến Bát Hoang thành gây rồi, làm nhục thanh danh điện hạ ta?
Tên Âm Thị kia thấy một mảnh người đông nghịt, thì trong tâm cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn ráng chống đỡ quát to.
- Rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện...