Chương 1455: Cái Này Cũng Không Quan Trọng (2)
Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, từ từ đi lên trước mấy bước.
Không để ý tới cái tên Âm Thị ngoài mạnh trong yếu kia, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về hướng Lý Thái Nhất.
Tay áo mở ra, ba cái người đầu bay đến giữa không trung, đây chính là đầu ba vị lão tu Cửu Trọng Thiên, cũng là tâm phúc của Lý Thái Nhất.
Phương Nguyên nói:
- Thái tử điện hạ, người trong thiên hạ này đều biết, ngươi và ta cùng đi Ma Biên, chắc chắn sẽ phân ra cao thấp, trong lòng ngươi và ta cũng biết rõ chuyện này, ta vốn cho rằng cuộc đọ sức giữa chúng ta, chính là quân tử chi tranh, cần phải hợp lễ nghĩa, có lợi cho Ma Biên, nhưng bây giờ ngươi sai khiến tâm phúc dưới trướng, bày ra sát cục, tư dụng trọng khí, tại thời điểm ta giải quyết việc công mai phục ta, là đạo lý gì?
Ánh mắt Lý Thái Nhất hơi đổi, nhìn qua ba cái đầu lâu kia, sắc mặt biến hóa.
Đó đều là trọng thần Cửu Trọng Thiên, đại nhân vật có thể trấn thủ một phương, càng là một trong những thủ hạ thân tín hắn mất một nghìn lăm trăm năm thời gian mới lôi kéo được, vậy mà bây giờ lại biến mất sạch sẽ?
Coi như hắn cũng có chút đau lòng.
Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không có nói chuyện, chỉ giữ vững vẻ trầm mặc.
Tên Âm Thị kia quay đầu nhìn Lý Thái Nhất, muốn lấy chút ám chỉ, nhưng thấy Lý Thái Nhất chỉ trầm mặc, thì cũng khó nói, thể diện hoàng gia không thể mất, nên hắn đành cắn răng một cái, tự mình lớn tiếng quát tháo:
- Chuyện này... Nhất định trong chuyện này có uẩn khúc, nếu ngươi bắt sống bọn họ, để bọn họ trước mặt mọi người nhận tội, thì mới coi như là bằng chứng, thế nhưng... Thế nhưng người đã bị ngươi giết, trong sạch hay không không phải một mình ngươi có thể định đoạt, ta tôn trọng ngươi là Đạo Tử Vong Tình đảo, xin ngươi nói cẩn thận, không thể làm hỏng thanh danh của điện hạ...
Thanh âm sắc lạnh, the thé này quanh quẩn trong ngoài Bát Hoang thành, khiến chúng tu trên dưới thành nghe được cũng phải yên lặng.
- Ngươi... nói năng bậy bạ!
Nhưng cũng chỉ yên lặng một chút, lại nhấc lên sự tức giận càng lớn hơn.
- Cửu Trọng Thiên ngươi ám sát không thành, bị người cắt đầu, đây chính là chứng cứ, ngươi còn muốn cái gì?
- Sự thật đã rõ ràng như vậy, các ngươi còn muốn trối cãi?
- Nơi này là Ma Biên, không phải Hoàng Châu, không thể để cho Cửu Trọng Thiên ngươi một tay che trời được...
"..."
"..."
Từng tiếng gầm thét, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Ngay cả tên Âm Thị kia, cũng bị thanh thế này doạ cho sắc mặt thay đổi, có chút tái nhợt, bờ môi run rẩy.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Lý Thái Nhất, thì chỉ thấy vị thái tử điện hạ này sắc mặt tái xanh, không hề mở miệng, nên chỉ đành cắn chặt hàm răng, nỗ lực duy trì trấn định, dùng hết sức lực nói:
- Các ngươi đừng có vô lễ, không cho phép người khác nói xấu thái tử Cửu Trọng Thiên ta, chờ Bát Hoang thành chủ trở về, tự nhiên sẽ tra rõ việc này, làm gì đến lượt các ngươi ăn nói bừa bãi?
Câu nói này có chút đạo lý, nên tiếng hét dưới thành hơi trầm xuống.
Uy tín của Bạch Bào Chiến Tiên tại Bát Hoang thành là không ai có thể so sánh, nghe nói chờ ông ta trở về điều tra, thì có không ít người tin phục.
Tần Vô Nhai nghe được lời này, cũng vội vàng mở miệng:
- Nói không sai, việc này đã phát sinh tại Ma Biên, tự nhiên phải do sư tôn ta xử lý, Phương Đạo Tử yên tâm, sư tôn ta sẽ trả lại cho ngươi một phần công đạo, ngươi chỉ cần để lại tất cả bằng chứng ở nơi này, sau đó trở về Trấn Ma Quan, đợi sư tôn ta trở về, ta sẽ tự mình đi mời ngươi, tất nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội, đối chất trước mặt thái tử!
- Chờ Bát Hoang thành chủ trở về, cũng tiện để cho các ngươi có thời gian làm rõ đầu đuôi sao?
Đến lúc này Phương Nguyên, mới nhàn nhạt mở miệng:
- Ta đã hiểu, bất kể là chuyện gì, sợ nhất chính là kéo dài, chỉ cần hơi kéo dài sẽ thay đổi, cho nên lần này ta sẽ không cho các ngươi cơ hội chùi sạch sự tình...
Tần Vô Nhai nghe xong lời này, thì giật nảy cả mình:
- Ngươi...
Hắn còn chưa nói xong, Phương Nguyên đã rút kiếm, lướt ra ngoài.
Đám người Tần Vô Nhai đều kinh hãi, bọn họ đã sớm đứng bên cạnh Phương Nguyên, muốn ở thời điểm then chốt ngăn hắn lại, nhưng không nghĩ tới, Phương Nguyên xuất thủ nhanh như vậy, không chờ bọn họ ngăn lại, đã vọt lên phía trên Bát Hoang thành, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, mang theo một vòng ý chí không gì không phá, chém vân khí trên trời thành hai nửa, sau đó hướng thẳng tới trước người thái tử Cửu Trọng Thiên.
- Bảo vệ điện hạ...
Chúng tu bên người Lý Thái Nhất, nhìn thấy một kiếm này, thì đều kinh hãi, liều mạng kêu to.
Nhưng thực lực bọn họ có mạnh hơn, cũng chỉ như Cát lão tiên nhân, làm sao đỡ được một kiếm kia của Phương Nguyên?
- Soạt...
Rốt cục vào lúc này Lý Thái Nhất cũng lộ vẻ giận dữ, đột nhiên tay áo rung động, quét bay đám người Âm Thị ra ngoài, sau đó trước người hắn hiện ra một vòng kim quang vàng rực, bên trong có một phương thần ấn, nhanh chóng bay qua đỉnh đầu, ngăn cản một kiếm của Phương Nguyên lại, ấn kiếm đụng vào nhau, trong nháy mắt kim quang nổ tung, kim quang giống như dòng nước, lập tức tràn ngập trên không Bát Hoang thành.
- Bất kể ngươi tin hay không, lần này người làm chủ không phải ta...
Trong nháy mắt kiếm ấn đụng vào nhau, khoảng cách giữa Lý Thái Nhất và Phương Nguyên cũng rất nhất, bỗng nhiên hắn ngước hai mắt huyết hồng lên, nhìn Phương Nguyên quát khẽ.
Phương Nguyên không thay đổi nhìn xem hắn, thấp giọng nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng!