Chương 1470: Cũng Chính Là Cái Hóa Thần (1)
Theo vô số tán tu và tiểu môn phái tràn vào, nội tình Ma Biên một ngày lại hơn một ngày.
Thập đại thần quan, cũng theo kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên tiếp cận, mà trở nên sôi sục.
Ngược lại với những thứ này chính là Lý Thái Nhất vẫn đang bị nhốt ở bên trong Ma Ngục Bát Hoang thành, vì trận ám sát này mà có vô số người chết, nhưng trong đó không có hắn, hắn chỉ bị một mực giam trong Ma Ngục, thậm chí không bị thẩm vấn qua...
... Sau khi bị áp giải đi vào, hắn được cho vào một căn ngục đơn độc, thậm chí nơi này còn chuẩn bị thuốc trị thương cho hắn.
Dù sao, thân phận của hắn cũng có chút khác biệt.
Thế nhưng nhìn bộ dạng hắn, so với người nhận qua vô số cực hình càng thêm đau khổ hơn.
Trong mấy ngày thời gian ngắn ngủi, tóc hắn đã trắng xoá, khí cơ héo úa, nhìn giống như già đi hai mươi tuổi, nếu trước kia so sánh giữa hắn và cha hắn, hắn càng giống phụ thân hơn, thì hiện tại hắn và cha hắn đứng chung một chỗ, chỉ sợ sẽ bị người hiểu nhầm thành gia gia của mình, hiển nhiên hắn giống như một con rắn bị rút đi gân cốt...
Hiện tại đã trôi qua chừng bảy ngày thời gian.
Bên ngoài là một hồi chém giết gió tanh mưa máu, đầu người như núi, còn Lý Thái Nhất giống như bị người quên mất.
Cho dù là trong Ma Ngục, cũng không có người dám quấy rầy đến Lý Thái Nhất, gian lao tù này của hắn, cách xa những người khác, nên xung quanh lộ ra mười phần an tĩnh, nếu không phải có tiếng xích sắt va đập nhẹ nhàng, nơi này đơn giản là một phần mộ tĩnh mịch...
- Hoàng huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?
Bỗng nhiên bên ngoài lao có một giọng nói vang lên, rất nhẹ, nhưng ở trong lao tù này, lại dị thường rõ ràng.
Lý Thái Nhất gục đầu xuống giống như là ngủ thiếp đi, đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn về phía bên ngoài lao, chỉ thấy đó là một cô gái mặc hồng y, bộ dạng trên dưới hai mươi tuổi, trong tay cô cầm một cái bao quần áo thật dài, dùng một tầng vải vàng bọc lấy.
Ánh mắt cô nhìn về Lý Thái Nhất có vẻ hơi phức tạp, qua rất lâu mới thở dài thật nhẹ.
Lý Thái Nhất quay đầu nhìn về phía cô, đột nhiên sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Hoàng huynh, phụ hoàng để muội tới đón huynh về!
Cô gái áo đỏ đứng ở phía ngoài lao ngục, bình tĩnh nhìn Lý Thái Nhất trong lao ngục.
Lý Thái Nhất dùng thời gian rất dài để hoạt động cả tâm tình, các loại vẻ mặt nổi giận, thất lạc, ngạo mạn không ngừng biến hóa trên mặt của hắn, cuối cùng hắn dùng thời gian rất lâu, mới khiến cho mình giữ vững loại bộ dạng ôn hòa mà bình tĩnh, nhìn có chút giống hắn trước kia, sau đó mới nhìn cô gái áo đỏ phía ngoài, thản nhiên nói:
- Tại sao muội lại tới, những người khác đâu?
Cô gái áo đỏ thấp giọng nói:
- Những người khác chờ huynh ở Hoàng Châu!
Bỗng nhiên sắc mặt Lý Thái Nhất có chút lạnh lùng chế giễu:
- Chờ xem trò cười của ta sao?
Cô gái áo đỏ không có trực tiếp trả lời, mà một lát sau mới nói:
- Hoàng huynh, huynh không nên xuất thế cùng một chỗ với hắn!
Trên khuôn mặt Lý Thái Nhất đã có chút tức giận, hắn giảm thấp thanh âm nói:
- Muội cũng dám châm chọc ta sao?
Cô gái áo đỏ lắc đầu, nói:
- Hoàng huynh, không phải muội đang châm chọc, muội thật sự cảm thấy huynh không nên hết lần này tới lần khác xuất thế cùng một chỗ với hắn, mặc dù chúng ta đều biết hắn không phải Đạo Tử được thánh địa chân chính bồi dưỡng ra được, nhưng hắn có thực lực, huống hồ hắn xuất thân hàn môn, vốn rất dễ dàng thu được thế nhân tán thành, huynh thắng hắn, chính là lấy mạnh hiếp yếu, thua là bị...
Câu nói kế tiếp cô không nói tiếp nữa, nhưng Lý Thái Nhất tự nhiên hiểu.
Thua sẽ như thế nào, còn có ai hiểu hơn so với chính hắn chứ?
- Thua... Muội cũng dám nói ta thua?
Vẻ tức giận trên mặt càng tăng lên, giọng nói cũng không thể cố gắng điều chỉnh ra bình thản, điềm nhiên được nữa:
- Muội cho rằng ta thua hắn sao? Ta thua là vì người sinh ra chúng ta, là ông ta đẩy ta lên con đường này...
- Một nghìn lăm trăm năm trước ta đã sớm chứng minh chính mình, đã chứng minh ta có tư cách trở thành truyền nhân Cửu Trọng Thiên, theo tổ huấn, ta nên được Cửu Trọng Thiên bồi dưỡng, thế nhưng một nghìn lăm trăm năm qua đi, muội xem ông ta đối xử với ta như thế nào?
- Sau khi tu luyện thành Tử Đan, tài nguyên tu hành của ta liền giống như các ngươi, chưa bao giờ nhiều hơn nửa phần, các ngươi có thể ra ngoài vớt vát chút gì đó, còn ta chỉ có thể trốn ở trong cung, dựa vào phần thưởng mỗi tháng, tinh tế tính toán từng chút để tu luyện...
- Ông ấy thân là cha của ta, cũng là sư tôn của ta, thế nhưng đã bao giờ ông ấy dạy qua ta chưa?
- Ví dụ như các ngươi chẳng hạn, lúc ông ta vui vẻ, sẽ cố gắng chỉ điểm cho các ngươi một chút về chuyện tu hành!
- Nhưng ta thì chưa từng có!
- Ta chỉ có thể tự mình tham khảo cổ điển, tự mình thôi diễn thần thông, ngay cả một ngàn năm trước, lúc ta lĩnh hội Cửu Ngũ Thiên Công, ông ấy cũng chưa từng chỉ điểm cho ta bất luận cái gì, ta dựa vào sự lĩnh ngộ của mình, từng bước một, lĩnh hội Cửu Ngũ Thiên Công đến ba thành!
- Ba thành đấy...
Sắc mặt Lý Thái Nhất vừa bi thương, vừa tức giận:
- Dưới tình huống ông ấy hoàn toàn không có dạy ta, ta đã tìm hiểu ba thành Cửu Ngũ Thiên Công, cũng đã có đầy đủ nội tình đi luyện hóa Tiên Nguyên, thế nhưng tại thời điểm này, Côn Lôn chi kiếp xuất hiện, hơn phân nửa Tiên Nguyên trong thế gian bị hủy... Nhưng ta biết, trong tay hắn vẫn còn Tiên Nguyên, ta cho rằng ông ấy sẽ ban cho ta, thế nhưng ông ấy không có!
- Ông ấy chỉ trơ mắt nhìn ta, vô duyên vô cớ làm hao mòn một ngàn năm thời gian!