Chương 1479: Bức Ra Cái Ma Đầu (2)
Có điều đến khi phù quang cháy hết, Đổng Tô Nhi cũng không thấy Phương Nguyên xuất hiện.
Ngược lại ma vật xung quanh, lại phát hiện hành tung của cô, gầm thét vọt lên một lần nữa.
Bóng ma lập lờ như muốn phân thây cô.
Đổng Tô Nhi tuyệt vọng, chỉ có thể cắn răng cầm hai cây ngân thương lên, đánh giết thẳng hướng ma vật.
- Rắc...
Đoản thương trong tay trái, bị một con ma vật ngậm chặt, cắn một cái thành hai đoạn.
Ngân thương trong tay phải, cũng không biết bị ma vật gì dùng đuôi sắt quất trúng, trực tiếp tuột tay bay ra ngoài.
Đổng Tô Nhi muốn chạy trốn, lại bị một con ma vật sau lưng lao tới, đánh lên bờ vai, thân hình nghiêng lệch, té ngã.
Lúc cô muốn bò lên, đã có một con ma vật khác cắn vào đùi phải của mình, mạnh mẽ xé đi một miệng.
Đổng Tô Nhi tuyệt vọng, thân thể bay lên, đờ đẫn nhìn về phía bầu trời.
Cả bầu trời đều là màu đen, không thấy một tia sáng.
- Phốc...
Lồng ngực của cô, bị một cái móng vuốt xé nát.
Sau đó, trong mắt xuất hiện một cái miệng to như chậu máu, cắn thẳng xuống đầu cô.
Cái miệng rộng đầy răng nanh kia, cũng nuốt nuốt luôn một khoảng trời cuối cùng của lại, chỉ còn một mảnh hư vô.
- Hoá ra hắn thật sự không cứu ta...
Đổng Tô Nhi gần như tuyệt vọng, hai mắt ngơ ngác chờ chết.
Mà tại thời khắc này, trong lòng cô cũng sinh ra một sự hoài nghi vô tận đối với Phương Nguyên, thậm chí là thống hận, chẳng lẽ hắn căn bản không muốn dạy dỗ cô, chẳng lẽ hắn chỉ muốn đưa cô đến chỗ có vô số ma vật này tìm cái chết?
Chẳng lẽ cô thật sự vô dụng như vậy?
Đổng Tô Nhi bị một mảnh tuyệt vọng giống như thủy triều bao phủ, nhưng lại bất lực!
...
...
- Đáng giận...
Không biết từ chỗ nào sinh ra một giọng nói, Đổng Tô Nhi nghe rất rõ ràng, sau đó cô cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên trong hư vô sinh ra một chút lực lượng, hoặc là nói, lực lượng này không phải từ trong hư vô sinh ra, mà là do đồ vật nào đó tồn tại trong thân thể, ở trong chốc lát này giúp cô đoạt từ bốn phía tơi, cái này khiến cô lại sinh ra một chút khí lực, thân hình quay cuồng, từ trong đám ma vật chui ra.
Sau đó cô kéo lấy thân thể rách rưới, tứ chi chạm đất, nhanh chóng chạy trốn.
Xung quanh có vô số Hắc Ám Ma Vật lao qua, đuổi theo không bỏ...
Đổng Tô Nhi lại sợ, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu thê lương mà tức giận, giống như quỷ khóc.
- Quả nhiên loại lực lượng này thật sự tồn tại!
Phương Nguyên đứng ở chỗ xa xa trong không trung, quan sát nhất cử nhất động của Đổng Tô Nhi, mặt không biểu tình, thẳng đến khi Đổng Tô Nhi hẳn phải chết, đột nhiên từ trong hư vô sinh ra một loại lực lượng, chạy trốn khỏi đám ma vật, ánh mắt hắn mới khẽ biến, âm thầm gật đầu.
- Quái thai quái thai, quả nhiên là có nguyên nhân mới tồn tại...
Phương Nguyên cảm ứng được một loại khí tức Ma Thần nào đó từ trên người Đổng Tô Nhi, khiến cho hắn khẳng định một loại phỏng đoán nào đó trong tâm.
- Ha ha, Phương tiểu hữu, thật có nhã hứng...
Bỗng nhiên nơi xa có một tiếng cười vang lên, chỉ thấy bên trong ma tức cuồn cuộn, có bốn con Bạch Hạc kéo theo một chiếc xe ngựa đi tới, xung quanh xe ngựa là mấy vị trưởng lão trong Bát Hoang thành, xe ngựa chậm rãi tới gần, nhưng các trưởng lão thì lại đứng ở nơi xa, chỉ thấy màn che được vén lên, Thiên Cơ tiên sinh mặc áo bào tro đi xuống, đạp trên hư không, đi tới trước người Phương Nguyên, chắp tay thi lễ.
- Thiên Cơ tiên sinh mới là thật có nhã hứng, không biết tới Ma Uyên này để làm cái gì?
Phương Nguyên đứng dậy, thi lễ với Thiên Cơ tiên sinh, hỏi.
Hắn không cảm thấy bất ngờ đối với việc vị lão Trận sư này xuất hiện, trên thực tế, lúc bọn họ vừa hiện thân, hắn đã nhận ra.
- Lão phu đến để điều tra trận thế nội địa Ma Biên một chút, thấy Phương tiểu hữu đang dạy đồ đệ, liền không kìm nén được, đến chào hỏi!
Thiên Cơ tiên sinh xem thường giải thích, nhưng lão hiểu sự tình, biết trước đây không lâu Phương Nguyên mới gặp phải ám sát ở gần Ma Uyên, bởi vậy vừa đến liền nói rõ trước, tránh cho Phương Nguyên hiểu lầm, sau đó mới ngồi xuống chỗ Phương Nguyên, quan sát Đổng Tô Nhi phương hướng bỏ chạy mấy lần, sau đó thấp giọng thở dài, nói:
- Phương tiểu hữu không sợ phương pháp dạy như vậy quá ác sao?
- Người phi thường, thì nên đi đường phi thường, thiên phú của cô gái này đã bị áp chế rất nhiều năm, cần phải một lần ép đi ra!
Vẻ mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.
Thiên Cơ tiên sinh nhìn về phương xa, chỉ thấy lúc này Đổng Tô Nhi đang mạnh mẽ chém giết sinh linh Hắc Ám và chạy trốn, lực lượng của cô còn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng đã nhiều hơn một phần quỷ dị và linh động so với lúc trước, mặc dù nhục thân đã bị tàn phá, nhưng cô một bên chạy trốn, một bên nuốt vào thần đan Phương Nguyên cho cô, thế là khí thế khô kiệt lại lập tăng vọt đứng lên...
... Nhưng hình như trong khí thế kia có thêm chút hung hiểm chi ý không rõ.
Thiên Cơ tiên sinh thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên:
- Phương tiểu hữu không sợ ép ra một cái ma đầu sao?
Phương Nguyên nghe được ý tứ trong lời nói của Thiên Cơ tiên sinh, ý thức được có lẽ lão không chỉ "Ma đầu" bình thường.
- Ma đầu hữu dụng, không tính là ma đầu!
Phương Nguyên nhìn xuống phía dưới một chút, nở nụ cười nói:
- Lại nói có ta ở đây, cô ấy mãi mãi cũng không trở thành ma đầu chân chính!
- Ha ha, ngươi tuổi còn nhỏ, đã có thể nhìn thấy lực lượng Thần Ma bực này, còn thử ép nó đi ra, táo bạo phi thường, thần thức đáng sợ, quả thực là khó có được, lão phu đã coi thường ngươi, xem ra ngươi lĩnh ngộ Vong Tình Thiên Công, còn cao hơn so với ta đoán!
Thiên Cơ tiên sinh cất bước, đi lên trên đoá thanh vân của Phương Nguyên, không khách khí, cười ha hả ngồi xuống. Lão chỉ là Nguyên Anh, nhưng người già thành tinh, lịch duyệt phi phàm, sau khi đánh giá Phương Nguyên vài lần, đã nói ra tất cả. Thế mà một câu nói trúng, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được coi trọng vị lão tiên sinh này, dùng lễ của vãn bối chào lão một cái.