Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1478 - Chương 1478: Bức Ra Cái Ma Đầu (1)

Chương 1478: Bức Ra Cái Ma Đầu (1)
- Ầm!

Đổng Tô Nhi rơi xuống đỉnh một ngọn núi đen sì, chấn cho mặt đất xuất hiện một cái hố, sau đó cô ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phương Nguyên đứng trên vân khí, cao cao tại thượng, gần như không nhìn rõ, còn xung quanh là Hắc Ám ma tức nồng đậm, trái phải nhìn lại, có không ít sinh linh Hắc Ám nhìn thấy cô tồn tại, thấp giọng gào thét xông tới chỗ cô.

- Lúc tiên sinh Trúc Cơ, đã có thể khám phá ra ám tật ẩn sau thiên phú của ta, suy tính đến chuyện mười năm sau, nhân vật bực này, nhất định là người trong chốn thần tiên, cho nên hiện tại hắn làm như thế, chắc chắn là có thâm ý của mình, mà... không phải để cho ta đi chịu chết!

Đổng Tô Nhi nghĩ đến chuyện này, lập tức cưỡng ép cho mình trấn định lại.

Những sinh linh Hắc Ám xung quanh đã tới rất gần, trong đó có một đầu Hủ Cốt Ma Lang cách cô gần nhất, nó gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhào lên, Đổng Tô Nhi cũng vội vàng lấy ra một đôi đoản thương, đan chéo trước người, phân tán một lượng lớn lực đạo của Ma Lang, sau đó xoay người một cái, từ trên sườn núi lăn xuống dưới...

- Phốc...

Đúng lúc cô vừa mới lật người, mặt đất chỗ cô đứng, đã bị một ma vật khác xé rách.

Đổng Tô Nhi mạnh mẽ đè lại trái tim đang trực nhảy, cắn răng tấn công xung quanh.

Đối với cô mà nói, đã rất nhiều năm không có đánh nhay với ai giống như bây giờ, coi như là hai cây đoản thương lúc trước cô dùng để vây công Phương Nguyên trong bí cảnh Thiên Lai thành, cũng đợi đến lúc nửa đêm không người lúc, mới lặng lẽ lấy ra lau một phen, bây giờ cầm nó trong tay một lần nữa, lại có một loại cảm giác xa lạ, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái đã từng cầm trong tay.

Nhưng cô tin tưởng Phương Nguyên, cho nên cắn chặt hàm răng, tấn công ma vật xung quanh.

Nếu tiên sinh đã muốn mình giết sạch ma vật xung quanh, vậy nhất định có đạo lý...

Nhưng suy nghĩ là suy nghĩ, hiện thực là hiện thực, bây giờ xung quanh cô chỉ là một chút Ma Linh cấp thấp, Ma Tướng cao cấp hơn căn bản không bị khí cơ trên người cô hấp dẫn, nhưng coi như là như vậy, thì dưới sự vây công của bốn năm đầu Ma Linh, Đổng Tô Nhi cũng cảm giác vướng trái vướng phải, qua vài hiệp, không những không làm Ma Linh bị thương, ma trên người còn có thêm vài vết thương...

Ban đầu, cô còn có một chút cốt khí chết cũng không trốn, nhưng rất nhanh cô đã ý thức được chuyện này không thực hiện được.

Bởi vì nếu như cô không trốn mà nói, thật sự sẽ chết!

Cho nên khi cô lại bị Ma Linh cào ra một vết thương sâu tới tận xương trên đùi, thì cô cũng rốt cục không nhịn được nữa, xoay người nhảy ra ba bốn trượng, sau đó co giò chạy về một cái phương hướng không có Ma Linh, Ma Linh sau lưng vội vã chạy tới!

Năm đó tu vi Đổng Tô Nhi tiến cảnh rất nhanh, nhưng phẩm giai quá kém, căn cơ cũng quá kém, cho nên thần thông pháp thuật tu luyện của cô đều rất bình thường, chỉ am hiểu võ pháp chế địch, một thân võ pháp tu luyện đúng là không tệ, lúc này quyết định chạy trốn, tốc độ lại cực nhanh, thân hình di chuyển lên xuống, bay vun vút ở giữa núi non, miễn cưỡng kéo ra một chút khoảng cách, sau đó bay thẳng lên không trung.

Rõ ràng những Ma Linh cấp thấp này, không có khả năng bay lên không trung, nên chạy trốn vào không trung, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ là ý nghĩ này của cô còn chưa hiện lên, theo cô thân hình bay vào không trung, đã khiến một con ma vật mạnh mẽ khác chú ý, đột nhiên trong hắc vụ cuồn cuộn có một cái đuôi sắt vụt ra, mạnh mẽ đánh bay cô từ giữa không trung ra ngoài, thân hình cô như một cái túi vải rách, ngã xuống dưới sườn núi, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, miệng phun máu tươi.

- Grào...

Không biết xung quanh cô có bao nhiêu ma vật, quay cuồng lăn đến, tranh nhau cướp đoạt.

Đổng Tô Nhi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng đứng lên, thừa nhận đau đớn sau lưng bị một con ma vật không biết tên xé rách, cùng chỗ xương gãy không ngừng ma sát, ở dưới sự vây công của mấy con ma vật chạy ra ngoài, thuận theo một cái sườn núi dốc đứng lăn xuống, tại thời điểm lăn vào trong bóng tối xung quanh, cô liều mạng tế ra một đạo phù chú.

Cái phù chú kia không phải Phương Nguyên cho cô, mà cô lấy từ trong gia tộc ra, có công năng ẩn nấp thân hình, một khi tế lên, xung quanh phù văn sẽ sáng lên, một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt bao vây quanh người cô, ở trong mắt Đổng Tô Nhi, xung quanh chính là một mảnh ánh sáng màu trắng sữa, còn từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một vùng tăm tối, chúng ma vật đã mất đi dấu vết của Đổng Tô Nhi, tức giận gào thét mãi không thôi.

- Đánh không lại, thực sự là đánh không lại...

Đổng Tô Nhi run lẩy bẩy, cảm nhận được có ma vật đang tìm kiếm sát thân thể của mình, trong tâm gần như là tuyệt vọng, cô xác định hiện tại bản thân không phải là đối thủ của những ma vật xung quanh, trong tâm chỉ muốn Phương Nguyên mau tới cứu mình.

Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy đoàn vân khí bọc lấy Phương Nguyên ở giữa không trung, đã bay thẳng về phương bắc.

Vậy mà thực sực ném cô vào nơi này...

Phù quang xung quanh đang chậm rãi tắt đi, lúc phù quang biến mất, bản thân cô cũng không thể trốn nữa.

Nội tâm Đổng Tô Nhi dần dần trở nên tuyệt vọng.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có một đường hi vọng, hi vọng Phương Nguyên ở thời điểm cô chân chính tuyệt vọng sẽ xuất hiện, ra tay cứu cô, có lẽ hắn sẽ bởi vì biểu hiện của cô, mà đối với cô có chút thất vọng, thế nhưng... dù sao cô vẫn còn sống...
Bình Luận (0)
Comment