Chương 1477: Phế Bỏ Quái Thai (2)
Đổng Tô Nhi lập tức có chút khẩn trương, nhìn Phương Nguyên nói:
- Vậy tiên sinh ngươi...
- Ta có thể!
Phương Nguyên bình tĩnh nói:
- Quái thai lớn nhất Ma Biên hiện nay chính là Quan Ngạo, hắn cũng ta dạy dỗ!
Trong mắt Đổng Tô Nhi hiện ra một vòng sợ hãi lẫn vui mừng, nhẹ giọng kêu lên:
- Vậy ngươi... Tiên sinh ngươi...
Phương Nguyên nhìn ánh mắt của cô, chân thành nói:
- Ngươi khẳng định muốn tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng kia?
Đổng Tô Nhi sắp khóc rồi:
- Ta đã bị người ta xem thường thật lâu rồi, tiên sinh...
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Sau khi ngươi tìm về, dự định làm cái gì?
Đổng Tô Nhi thấy ánh mắt của Phương Nguyên rất chân thành, thì cũng không dám tùy tiện trả lời, một lát sau mới nói:
- Tiên sinh, người ta sợ nhất chính là ngươi, ta gặp ác mộng nhiều năm, cũng là bởi vì ngươi, ngay từ đầu ta rất hận ngươi, thế nhưng từ sau khi ngươi để cho ta bình an vượt qua sinh nhật mười chín tuổi, thì ta chỉ có sợ, không có hận, thậm chí... Thậm chí còn có một loại cảm giác, muốn trở thành người như ngươi, nhất là lần này đi theo ngươi tới Ma Biên, thấy được chuyện ngươi làm, ngươi giết người, ta liền...
Cô không do dự nữa, mà ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Phương Nguyên.
Mặc dù giọng nói còn có chút run rẩy, nhưng lại lộ ra vẻ rất kiên định:
- Ta đã quyết định, muốn trở thành người như ngươi!
Phương Nguyên rất nghiêm túc nghe cô nói.
Sau khi nghe cô nói xong, lại nghiêm túc suy tư một phen.
Rồi hắn mới nhìn về phía Đổng Tô Nhi, cẩn thận nói:
- Vậy ta có thể dạy ngươi!
Đổng Tô Nhi cắn môi, trong hốc mắt vừa có chút ướt át, vừa có chút lo lắng:
- Tiên sinh... Dự định dạy ta như thế nào?
Phương Nguyên thở một hơi, nói:
- Lúc đầu dùng một chỉ phong ấn ngươi ở Thiên Lai thành, ta đã nghĩ, nếu như mười năm sau ngươi đến tìm ta, không phải muốn liều mạng cùng ta, mà là thành tâm thỉnh giáo, ta sẽ dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà mình tu luyện, lần nữa thôi diễn ra một đạo công pháp truyền thụ cho ngươi, như vậy có thể kết hợp thiên phú của ngươi, khiến cho ngươi trở thành một người tu hành chân chính!
Ánh mắt Đổng Tô Nhi đã có chút kích động.
Nghĩ tới đó, Phương Nguyên cũng giống như cô, đều là cảnh giới Trúc Cơ, thế mà đã có thể nghĩ đến chuyện mười năm sau, còn có nắm chắc giúp mình thôi diễn công pháp một lần nữa, thì càng cảm giác Phương Nguyên sâu xa khó hiểu, trong ánh mắt đều là kính sợ.
Phương Nguyên đón ánh mắt của cô, nói:
- Thế nhưng, hiện tại ta đã bỏ đi ý nghĩ này!
Đổng Tô Nhi lập tức căng thẳng:
- Vì sao?
Phương Nguyên cũng không nhịn được hít một tiếng, nói:
- Khi đó, ta cũng không nghĩ tới về sau bản thân sẽ có kỳ ngộ, sau một phen kinh lịch ở Vong Tình đảo, ta tìm hiểu một chút đạo lý phía trên Vong Tình Thiên Công, chuyện này cũng khiến cho lý giải của ta đối với tu hành cũng có thay đổi cực lớn, phương pháp nghĩ ra trước đó, mặc dù hữu hiệu, nhưng dù sao vẫn rất chậm, cho nên ta đã giúp ngươi suy tính phương pháp tu hành một lần nữa, chắc là sẽ giúp ích rất lớn đối với ngươi, hi vọng có thể giúp ngươi phát huy ra thiên phú của mình, không phụ thượng thiên ban thưởng!
Ánh mắt Đổng Tô Nhi tràn ngập sự vui mừng, cắn môi, dùng sức nhẹ gật đầu.
Phương Nguyên không nói nhiều nữa, chỉ cười cười, bàn tay nhẹ nhàng lật một cái, trong lòng bàn tay đã nhiều thêm một cái hộp màu đen, Phương Nguyên ở ngay trước mặt Đổng Tô Nhi, mở hộp ra, bên trong bày chỉnh tề mấy chục viên đan dược trắng như ngọc, mùi thuốc xông vào mũi, bí người phế phủ, theo đan dược lộ ra ngoài, trong hư không thậm chí còn có tinh khí hóa thành mây trôi, thật lâu không tiêu tan.
Ánh mắt Đổng Tô Nhi hơi kinh ngạc:
- Tiên sinh, đây là...
Phương Nguyên nói:
- Cái này chính là đan dược ta tự tay luyện chế, phẩm giai đều ở phía trên thần đan!
- Thần đan?
Tròng mắt Đổng Tô Nhi gần như rơi ra.
Phương Nguyên nói:
- Chưa thấy qua sao?
Đổng Tô Nhi lắc đầu, nói:
- Trước kia ta không dám ăn đan dược, nghe cũng không dám nghe, về sau ăn cũng vô ích, đan dược đối với ta chỉ là lãng phí, đương nhiên trong nhà cũng không cho ta, đừng nói thần dược cao giai như vậy, coi như bảo đan cũng chưa từng thấy qua một hạt!
Phương Nguyên lắc đầu, cũng không nói nhiều, đưa những viên đan dược này cô, nói:
- Đều cho ngươi!
Đổng Tô Nhi hơi nghi hoặc một chút hỏi:
- Sau đó thì sao?
Phương Nguyên đưa tay mở vân khí ra, đã thấy phía dưới là đại địa, khói đen lượn lờ, hiện tại đã đến nơi gần Ma Biên nhất.
Ở nơi này, không nói đến Hắc Ám ma tức vô cùng nồng đậm, mà còn có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng Hắc Ám Ma Vật mạnh mẽ không gì sánh được, đang chậm rãi đi tới đi lui ở nơi xa, đó là một loại sinh linh trời sinh mạnh mẽ, đối với Đổng Tô Nhi hiện tại mà nói, chỉ nhìn lên một cái, đã cảm thấy thần hồn run sợ, thân thể vô ý thức phát run, khuôn mặt nhỏ vốn đã tái nhợt, càng trở nên không có chút huyết sắc.
- Bây giờ, ngươi đi chém giết toàn bộ những Hắc Ám Ma Vật này đi!
Phương Nguyên vô cùng nghiêm túc nói:
- Hoặc là bị những ma vật này thôn phệ hết...
- Tiên sinh...
Đổng Tô Nhi nghe được câu nói kia lập tức bị choáng váng:
- Ta... Ta làm sao có thể giết được bọn chúng...
Phương Nguyên vừa giống như an ủi vừa như xem thường nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ta sẽ không ra tay cứu ngươi!
Ánh mắt Đổng Tô Nhi thay đổi.
Cô vừa nhìn đã thấy phía dưới có rất nhiều Hắc Ám Ma Vật kinh khủng, mà tu vi của cô nhiều lắm cũng mới chỉ Trúc Cơ, hơn nữa còn là Trúc Cơ kém nhất, nhiều nhất cũng chỉ có thể chém giết mấy con Hắc Ám Ma Linh là giỏi rồi, thế nhưng phía dưới, Ma Linh vô số, còn có Ma Tướng kinh khủng hơn, thật sự là vượt qua thực lực của cô quá xa, nếu xuống dưới không khác gì so với việc muốn chết...
Trong lúc nhất thời, cô còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nói đùa, nhưng lúc này thái độ Phương Nguyên lại cực kỳ nghiêm túc...
- Tiên sinh... Có thể nói cho ta biết vì cái gì hay không?
Đổng Tô Nhi cưỡng ép đè sợ hãi trong lòng xuống, run giọng hỏi.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nếu như ngươi biết vì cái gì, sẽ càng sợ hãi!
Đổng Tô Nhi cắn cắn môi vài lần, nhưng thấy Phương Nguyên không dự định làm thêm cái gì, cũng không muốn giải thích quá nhiều, thì cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đột nhiên xoay người từ phía trên vân khí nhảy xuống dưới, ở trong quá trình hạ xuống, hai mắt một mực nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi phía trên vân khí ngay ngắn bất động, mặt không biểu tình.
Cảnh tượng này khắc thật sâu vào trong thức hải Đổng Tô Nhi, khiến cho nội tâm của cô nhất thời trống rỗng.
Hình bóng kia đặt ở trong lòng cô tựa như núi vậy.