Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1476 - Chương 1476: Phế Bỏ Quái Thai (1)

Chương 1476: Phế Bỏ Quái Thai (1)
Có thể nói hiện tại ở trong Trấn Ma Quan, nhất là trong số những người đi theo Phương Nguyên, Đổng Tô Nhi là một người tầm thường nhất, tu vi của cô quá thấp, chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí ngay cả Hậu Quỷ Nhi cũng mạnh hơn cô, mặc dù Hậu Quỷ Nhi cũng là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng người ta cả ngày cưỡi một đầu Quy Giáp Hung Đồn, sức chiến đấu rất mạnh, tọa kỵ của hắn có thể tính là hung thú đứng thứ nhất Trấn Ma Quan.

Mà Đổng Tô Nhi tu vi không cao, cũng không có sở trường đan khí phù bảo, nói là không có chút nào sở trường cũng không đủ, gia tộc sau lưng cô, vẫn có mấy phần địa vị ở Bá Hạ châu, thế nhưng phóng mắt ở Ma Biên, lại không tính là gì, mà lần này đi theo Phương Nguyên tới, cô cũng một thân một mình, sau khi đến Ma Biên, liền bị lão chấp sự sắp xếp trong một gian động phủ nho nhỏ, làm cái gì cũng phải tự thân vận động.

Cũng bởi vì tu vi cô quá thấp, cho nên mấy chuyện Phương Nguyên làm trước đó, đều không có dẫn cô theo, chuyện này đối với cô mà nói, giống như là bị lãng quên vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không dám tới quấy rầy Phương Nguyên khi hắn chưa làm cong việc, bởi vậy chỉ có thể co rúm ở trong cái động phủ nho nhỏ kia, nhìn Trấn Ma Quan một ngày so một ngày khí thế ngất trời, còn mình thì chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi hẻo lánh quan sát.

Thế nhưng không ai rõ ràng hơn so với Phương Nguyên, Đổng Tô Nhi nhìn không đáng chú ý như vậy, thời điểm ở Thiên Lai thành Bá Hạ châu, lại là một tiểu nha đầu phách lối, hung ác, điên cuồng cỡ nào...

Xuất thân Đổng gia Tây Huyền thành, trời sinh quái thai, là một dạng quái thai mà trưởng bối bọn họ muốn dạy cũng không thể dạy, cô trời sinh đã thân cận cùng linh khí, từ khi sinh ra tu vi đã một ngày hơn một ngày, ép cũng không ép được.

Lúc mười mấy tuổi, phần lớn mọi người đều bởi vì căn cốt chưa định, còn chưa bắt đầu tu luyện, cô đã phải dùng tất cả các phương pháp tới áp chế mình, khiến cho mình không bước vào cảnh giới Kim Đan quá sớm.

Nếu như không phải lúc đầu Phương Nguyên dùng một chỉ phá đạo tâm của cô ở Thiên Lai thành, áp chế tu vi của cô mười năm, hiện tại ai cũng không biết cô sẽ trở thành tiểu quái vật dạng gì, có lẽ, đã sớm bởi vì áp chế không nổi pháp lực bạo thể mà chết, cũng có lẽ đã sớm trở thành quái thai thành danh một phương giống như Quan Ngạo.

Lúc trước Đổng Tô Nhi, mới triển lộ tài hoa ở Bá Hạ châu, cũng không phải là không có cao nhân chú ý đến sự tồn tại của cô, mà là những cao nhân kia cũng không biết nên dạy bảo cô như thế nào, bởi vậy chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi quan sát cô một phen đã, đương nhiên, chẳng ai ngờ rằng, một lần quan sát này, lại thấy cô bị Phương Nguyên phế bỏ, từ đó trở đi, cũng không cần quan sát nữa.

Thế là, tiểu thiên kiêu Đổng gia phong quang vô hạn, thất vọng mười năm từ đó, biến thành bộ dạng như vậy.

Quái thai bực này là khó dạy bảo nhất.

Thế nhưng, nếu có thể dạy bảo, Phương Nguyên cũng có chút hiếu kỳ tiềm lực của cô.

- Thể chất của ngươi rất đặc thù, tiến cảnh tu vi thực sự quá nhanh, khác với người thường, bởi vậy phương pháp tu hành thích hợp với thường nhân, lại vô dụng đối với ngươi, nếu cứ để cho ngươi tu luyện sẽ chỉ làm ngươi chết sớm, đây cũng là nguyên nhân không ai có thể dạy bảo ngươi!

Phương Nguyên ở trên mây, quan sát Đổng Tô Nhi thật lâu, mới bỗng nhiên mở miệng.

Đổng Tô Nhi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên một chút, nhưng rất nhanh ánh mắt lại phai nhạt xuống:

- Đúng vậy, mặc dù lúc nhỏ tu vi ta tiến triển nhanh, nhưng cũng có hung hiểm, trưởng bối trong tộc đã từng tìm cao nhân xem số mệnh cho ta, nói ta chỉ sống được đến năm mười chín tuổi, cho nên khi đó ta mới sợ hãi như vậy, về sau... Về sau tiên sinh điểm ta một cái, ta cũng không biết vì cái gì, đột nhiên tu vi không có biện pháp tiến lên, thậm chí pháp lực còn suy yếu đi, tộc nhân đều nói ngươi hạ cấm chế với ta...

Phương Nguyên nghe lời này, cười nói:

- Vậy các ngươi tìm ra cái cấm chế này rồi?

Đổng Tô Nhi ảm đạm lắc đầu:

- Không có, tộc nhân tìm rất nhiều cao nhân tới, nhưng đều không tìm ra cấm chế kia là vật gì, chỉ nói là ta đã bị phế bỏ, từ đó về sau, tộc nhân cũng dần dần không quan tâm ta nữa, mặc ta tự sinh tự diệt, nhưng điều bất ngờ chính là, tu vi của ta không cách nào tiến thêm, nhưng số mệnh lại sửa lại, ta bình an sống qua mười chín tuổi, đến bây giờ cũng vẫn vô sự!

- Bọn họ không thấy tìm cấm chế ta hạ là bởi vì ta vốn không có hạ cấm chế đối với ngươi!

Phương Nguyên nói:

- Khi đó, ta chỉ đánh một đạo thần ý vào thức hải của ngươi mà thôi, bây giờ nói đến, chắc đó là lần thứ nhất ngươi thua ở dưới tay người khác, cho nên ấn tượng đối với ta sẽ rất sâu, lại thêm thần ý ta đánh vào trong thức hải của ngươi, nên ngươi vĩnh viễn không cách nào quên được ta!

Đổng Tô Nhi hơi kinh ngạc, lại có chút nghĩ mà sợ ngẩng đầu lên gật đầu.

Qua thật lâu, cô mới nói:

- Trước kia, ta chỉ cần đi ngủ, là sẽ cảm giác linh khí trong thiên địa đều vọt về phía ta, ta cái gì cũng không cần làm, là tu vi có thể tăng cao, ép cũng không ép được, thế nhưng từ khi bị ngươi nhấn một ngón tay, mỗi lần nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến dáng vẻ ngươi điểm tới ta, bản thân từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, linh khí sẽ tán đi, cứ như thế trải qua, kéo dài một hai năm thời gian, ta dần dần cảm giác mình không còn thân cận với linh khí nữa, ta... ta thành người bình thường...

- Đi ngủ là có thể tăng cao tu vi sao?

Phương Nguyên thở dài:

- Quái thai quả nhiên chính là quái thai, khó trách người khác không trị được ngươi, cũng không dạy được ngươi!
Bình Luận (0)
Comment