Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1485 - Chương 1485: Bằng Hữu Cũ Tới Chơi (2)

Chương 1485: Bằng Hữu Cũ Tới Chơi (2)
Hai người đều là Trận sư, tất nhiên nói đều chút lý lẽ về Trận Đạo, nhất là hiện tại đang ở Ma Biên, quan sát Ma Biên thập đại thần quan giống như thần tích này, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, càng là hợp ý, sau khi quan sát gần hết một ngày, uống cạn ba viên trà đan Thiên Cơ tiên sinh cất giữ, lúc này lão vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy, hẹn Phương Nguyên có thời gian lại cùng xem thập quan Ma Biên, mới cười ha hả rời đi.

Phương Nguyên ở trong mây, đứng dậy hành lễ với Thiên Cơ tiên sinh.

Mà ở xung quanh vân khí, cũng xuất hiện mấy đạo thân ảnh, xa xa hành lễ.

Thẳng đến khi xe ngựa của Thiên Cơ tiên sinh, biến mất ở phương bắc, mấy bóng người kia, mới bay tới chỗ Phương Nguyên.

- Ha ha, biết rõ là chúng ta đang chờ ngươi, vậy mà còn trò chuyện cùng lão tiên sinh lâu như vậy, thưởng thức đan trà luận trận, để cho chúng ta hớp gió, Phương đạo hữu ngươi không tốt...

Chỉ thấy bên trong vân khí, có một thiếu niên khoác áo lông trắng, trong ngực ôm trường kiếm, một lão ăn mày quần áo rách nát, trong tay cầm một cái túi giấy bọc gà quay, còn có một cô gái mặc áo bào đỏ, yêu kiều như máu, cùng một người đàn ông đi chân trần, xắn ống quần, bên hông buộc một cái sọt cá, nhìn giống như là ngư dân, vừa đi đến đã cười vang.

- Ta ở Trấn Ma Quan ngây người lâu như vậy, các ngươi một mực không đến, cứ đợi đến lúc này mới tìm tới cửa?

Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía bọn họ, cười cười, mời bọn họ tới.

Người tới không phải người ngoài, người khoác áo lông trắng, trong ngực ôm trường kiếm, tự nhiên chính là Bạch Bào Kiếm Sư Lý Bạch Hồ Tẩy Kiếm Trì, Phương Nguyên và hắn đã từng sánh vai chiến đấu, cũng coi như cùng chung chí hướng, chỉ là về sau, Phương Nguyên đi Tuyết Nguyên cầu kiếm, hắn thì ở Côn Lôn sơn cầu đạo, rời Tuyết Nguyên, Phương Nguyên đi Vong Tình đảo, còn hắn thì trực tiếp tới Ma Biên, coi như đã có mười mấy năm chưa gặp mặt.

Còn vị ăn mày mặc quần áo rách nát, trong tay cầm túi giấy dầu kia, cũng là một người quen cũ, Phương Nguyên và hắn đã từng gặp mặt ở Kim gia Thiên Lai thành, chỉ là chưa từng có thâm giao, chỉ biết hắn xuất thân từ Khương gia Trung Châu, nhưng thân phận thật sự của hắn, lại không chỉ là thiên kiêu Khương gia, mà là người nổi bật trong nhóm tiểu bối trẻ tuổi Tiên Minh bồi dưỡng ra được.

Người mặc áo bào đỏ, xinh đẹp như máu kia, tự nhiên chính là Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên biết cô đại biểu Cửu Trọng Thiên đi tới Ma Biên, nhưng không tiện gặp nhau, hắn cũng có chút không rõ, cô vừa đạt được long hồn không lâu, bây giờ là thời điểm nên bế quan luyện hóa long hồn, vì sao lại xuất quan sớm, thẳng đến khi gặp mặt, mới phát hiện khí tức của cô trầm ngưng đáng sợ, hoá ra là đã luyện hóa xong long hồn.

Về phần ngư dân đi chân trần kia, cũng là thiên kiêu được liệt vào Trung Châu Tiểu Thất Quân Đông Hải giống như hắn, Vệ Ngư Tử.

Phương Nguyên mời mấy vị này ngồi xuống, phất tay áo một cái, lôi quang ngưng tụ, bên người liền xuất hiện một con cóc ngồi xổm trên đất, Phương Nguyên vỗ lên lưng nó, trong bụng con cóc kia liền vang lên âm thanh ọc ọc, giống như bị tháo bụng, một lát sau, nó há miệng, một viên trà đan xanh óng ánh từ bên trong bay ra, Phương Nguyên thuận tay tiếp lấy, bỏ vào trong ấm, bắt đầu pha trà.

Mấy người xung quanh nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền có chút xanh lét.

Lý Bạch Hồ nhíu mày nói:

- Lấy đan trà đãi khách, đúng là rất có lễ, nhưng cái thủ pháp luyện trà đan này của ngươi, có phải...

Mấy người bên cạnh không đợi hắn nói xong, đều gật đầu theo.

Phương Nguyên biết bọn họ muốn nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:

- Đây là thủ pháp độc môn của ta, người bình thường không được uống đâu!

Lúc đang nói chuyện, trà đã đun sôi, Phương Nguyên lấy ra năm cái chén, rót cho mỗi người một chén.

Chỉ ngửi hương trà xông vào mũi, đã thấy rất bất phàm.

Bất kể Phương Nguyên tiếp đãi ai, cũng đều dùng một chén đan trà, nên đã sớm luyện ra không tệ.

Bốn người kia ngửi ngửi hương trà, có chút động tâm, nhưng nghĩ tới dáng vẻ con cóc phun trà đan ra, thì lại không dám uống.

Phương Nguyên không để ý tới bọn họ, chỉ cười nói:

- Ta đi tới Ma Biên, trước thì bị người chèn ép, sau lại bị người ám sát, trước trước sau sau đã trải qua bao nhiêu sự tình, các ngươi không một lần lộ diện, bây giờ sự tình đều đã giải quyết, các ngươi tới để làm gì?

Lý Bạch Hồ uống một ngụm trà, thoáng thưởng thức, sau đó hài lòng buông xuống, nói:

- Ngươi đừng có soi mói, thời điểm mới tới, ngươi cùng vị kia...

Nói đến chỗ này, hắn nhìn Lý Hồng Kiêu một chút, rồi nhảy tới, nói:

- ... Tranh đại thế, tự nhiên ta không thể đi ra giúp ngươi, mà về sau trận ám sát kia, rõ ràng là ngươi đào hố để những người kia nhảy vào, cuối cùng sự tình bên trên, mặc dù ta chưa gặp ngươi, nhưng nếu Tẩy Kiếm Trì chúng ta không âm thầm có động tác, ngươi cảm thấy sẽ thuận lợi như vậy sao?

Tên ăn mày Khương gia vừa gặm đùi gà, vừa nâng chén trà lên uống một ngụm, hài lòng xoa xoa cái bụng, nói:

- Thành thật mà nói, ta thân là truyền nhân Tiên Minh Quan Tĩnh đường, không vì chuyện này tới tìm ngươi làm phiền, là đã giúp ngươi rất nhiều rồi!

Phương Nguyên không để ý tới hắn, nhìn về phía Vệ Ngư Tử bên cạnh.

Vị thiên kiêu Đông Hải trầm mặc ít nói này nâng chén trà lên, mời Phương Nguyên, nói:

- Ta và bọn họ khác nhau, ta tới là để cảm tạ ngươi, chuyện lần này ngươi làm rất tốt, nếu như lần sau ngươi còn muốn tiếp tục làm loại chuyện này, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi!

Phương Nguyên bưng chén trà lên, gật đầu với hắn, sau đó mới nhìn về phía Lý Hồng Kiêu.

Lý Hồng Kiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mặt không thay đổi nói:

- Ta tới là thay Cửu Trọng Thiên đòi lại Thất Bảo Lôi Thụ!

Phương Nguyên cười nói:

- Ta còn không có tìm hiểu rõ ràng, vài ngày nữa lại đưa cho ngươi...
Bình Luận (0)
Comment