Chương 1486: Đại Thế Đã Định (1)
Nhất thời Lý Hồng Kiêu có chút tức giận, nói:
- Ngươi...
- Ai nha, đừng nóng đừng nóng...
Lý Bạch Hồ vội vàng đứng dậy hoà giải, nói:
- Phương Nguyên đạo hữu, chuyện này là ngươi không đúng, ngươi và thái tử Cửu Trọng Thiên huyên náo như thế, Cửu Trọng Thiên cũng không có bao che khuyết điểm, thật sự là cho ngươi đủ mặt mũi, có lẽ Hồng Kiêu sư muội cũng nói giúp ngươi không ít, ngươi cứ giữ Thất Bảo Lôi Thụ của người ta thì còn có ý tứ gì chứ, nghiên cứu một năm nửa năm rồi trả lại cho cô ấy đi!
Phương Nguyên nói:
- Không dám, không cần lâu như vậy!
Lý Hồng Kiêu hung hăng trừng Lý Bạch Hồ một cái.
- Nói cho cùng, lần này không phải tới cãi nhau và cũng không chỉ đơn thuần là ôn chuyện!
Tên ăn mày Khương gia cười nói:
- Phương đạo hữu, hôm nay chúng ta tới tìm ngươi, thật ra là muốn đánh cược với ngươi!
Phương Nguyên ngẩng đầu, nói:
- Đánh cược gì?
Lý Bạch Hồ nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:
- Mặc dù hiện tại chúng ta ở Ma Biên, chưa xông sáo đến thập đại Thần Tướng, nhưng bên người cũng tụ tập không ít người, chúng ta muốn cược với ngươi trong kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này, người ở bên cạnh ai lập được nhiều công huân nhất!
Phương Nguyên nghe xong lời này, trầm mặc hồi lâu, sau đó đứng lên đến, chắp tay thi lễ, nói:
- Đa tạ!
Một tiếng tạ ơn này của hắn, cũng khiến những người khác ngượng ngùng đứng lên.
Một lát sau, Lý Bạch Hồ mới xấu hổ cười nói:
- Lòng dạ biết rõ là được, nói toạc ra liền không thú vị!
Nói là cược, nhưng tự nhiên Phương Nguyên nghe ra được, mấy người kia muốn tới bảo vệ hắn.
Sau khi hắn tới Ma Biên, hiến trận đồ, định đại kế, gặp ám sát, các sự tình liên tiếp, khiến cho thanh danh hắn ở Ma Biên ngày càng nâng lên, không ai có thể so sánh. Không đến một năm thời gian, thanh danh của hắn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu người tích lũy từng giờ từng phút ở Ma Biên, thậm chí còn dẫn động đại thế, được vô số người tôn sùng. Đây vốn là kế hoạch của hắn, cũng coi là thuận lợi đi xuống, chỉ có điều thanh danh của hắn mặc dù vang dội, nhưng vẫn kém một bước cuối cùng, đó là đẩy lên trên cao!
Giống như đánh cờ, thế cục đã thành, nhưng vẫn thiếu một kích cuối cùng.
Một kích này, chính là kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên.
Chỉ khi đại kế hắn dâng lên, từng chút một vững vàng đi xuống, tiêu diệt toàn bộ ma vật xung quanh Ma Uyên, sau đó gieo tiên chủng xuống, nhờ vào đó áp chế Ma Biên Hắc Ám ma tức, khiến cho Ma Biên có hai mươi năm ổn định, thì đại thế này của hắn, mới tính là xong.
Bây giờ đám người Lý Bạch Hồ, nói muốn đánh cược với hắn, thật ra là đang cho hắn một cái hứa hẹn.
Bọn họ là chân truyền thánh địa, là thiên kiêu một phương, mỗi người đều có lực lượng và sức ảnh hưởng thuộc về mình.
Nói là tranh đấu, đánh cược cũng hắn, nhưng thật ra là bọn họ cho thấy bọn họ sẽ dốc toàn lực ứng phó, cam đoan để đại kế thuận lợi triển khai!
Mà có cam đoan của bọn họ, bất kể như thế nào, cuối cùng kế hoạch này, sẽ đảm bảo hơn rất nhiều...
Thấy rõ dụng ý của bọn họ, làm sao trong lòng Phương Nguyên không cảm động chứ?
Trên mặt vẫn không quen biểu hiện quá mức, nên hắn chỉ giơ chén trà lên, kính từng người bọn họ.
- Chúng ta cũng chỉ nghĩ kế dành chỗ tốt cho mình, ngươi đừng khách khí như vậy...
Lý Bạch Hồ cười nói:
- Bắt đầu từ lúc quen biết ngươi ở Lục Đạo đại khảo, đến khi ngươi về Vân Châu, nhập Tuyết Nguyên, đến Nam Hải, thậm chí khoảng thời gian xem như vào trong Ma Biên này, chúng ta dù chưa gặp mặt, nhưng ta cũng nghe rất nhiều chuyện xưa của ngươi, chưa từng thấy ngươi thua bao giờ, hiện tại đã có người nói ngươi vô địch, ta không phục lắm, muốn đợi đến lần này, cho ngươi hảo hảo nhận thua một lần...
Tên ăn mày Khương gia ở bên cạnh nghe vậy ánh mắt sáng lên:
- Đánh mặt người vô địch sao? Ta rất thích!
Lý Hồng Kiêu hừ hừ một tiếng, dường như có chút bất mãn, muốn nói câu không đồng ý, nhưng lại nói không ra.
Ngay cả Vệ Ngư Tử cũng nói:
- Chúng tu Đông Hải đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lần này ta cũng muốn thắng ngươi!
Phương Nguyên nghe những lời này, cười đứng lên, nói:
- Coi như là như thế, ta cũng sẽ không nương tay đối với các ngươi, trận cá cược này cứ quyết định như vậy đi, kế sách tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, ước chừng còn hơn một tháng nữa để chuẩn bị kỹ càng, trong hai tháng, chắc chắn phát binh, đến lúc đó, vô số công huân, đều đặt ở chỗ đó, nhìn xem người bên cạnh chúng ta, có thể có bao nhiêu tiến vào ba mươi sáu người đứng đầu!
- Tốt!
Đám người cùng nhau đồng ý, lấy trà thay rượu, một lời đã định.
Bên trong Ma Uyên luôn luôn tràn ngập Hắc Ám ma tức, bắt đầu truyền ra tiếng cười.
Bọn họ không tiếp tục thương lượng chuyện lớn gì, chỉ một chiếc đan trà, ba năm hảo hữu, nói chút chuyện quá khứ, trò chuyện chút tin đồn thú vị ở Ma Biên, ngẫu nhiên xen lẫn một chút luận đạo, bầu không khí lộ ra mười phần nhẹ nhõm, cũng mười phần tùy hứng, nhìn lên, chỗ này không giống như Ma Biên hung hiểm trùng điệp, mà giống như là mấy người bạn tốt đã lâu không gặp, quanh năm hưởng phúc ở trên Thanh Sơn Cửu Châu nói chuyện phiếm vậy...
...
...
Tại thời điểm tiếng cười này vang lên, bên ngoài phía đông nam bốn trăm dặm, dưới tầng mây, Đổng Tô Nhi đang một mình cầm đoản thương, chạy giữa đám Hắc Ám Ma Vật, bây giờ toàn thân cô đầy vết thương, còn có mấy chỗ là vết thương trí mạng, nhưng hết lần này tới lần khác không chết, chỉ có vẻ hơi chật vật, quần áo sộc xệch, rách tung toé, giày bị mất một cái, song thương trong tay, cũng chỉ còn lại một cây...
Hắc Ám Ma Vật xung quanh, vẫn là tầng tầng lớp lớp, mạnh mẽ vô biên.