Chương 1487: Đại Thế Đã Định (2)
Cô ở trong đám Hắc Ám Ma Vật này tựa như một con cừu nhỏ tả xung hữu đột trong bầy sói.
Chỉ có điều Đổng Tô Nhi đã không còn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác như trước đó, cô là người rất thông minh, cho dù là nơi hung hiểm, nhưng trải qua mạo hiểm, màmột mực không chết, thì cũng dần dần khôi phục lý trí, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhất là sau khi bị một thanh hủ đao xuyên ngực, trải qua cấp độ tuyệt vọng kia, trong thức hải lưu lại một cái tay áo và ánh lửa, càng làm cho nội tâm cô sinh ra một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, cô thậm chí không biết cái ấn tượng kia là thật hay giả, nhưng cô một nửa sinh ra vô tận phẫn hận đối với Phương Nguyên, một nửa khác lại sinh ra một loại cảm kích từ đáy lòng...
- Ta có thể một mực không chết, là bởi vì trong thân thể ta có một ta khác...
Cô di chuyển trong đám ma vật, thức hải cũng nhanh chóng vận chuyển:
- Là ta kia đã cứu ta sao?
- Trước đó ta căn bản không cảm giác thấy một ta khác tồn tại, thẳng đến khi đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm như thế...
- Ta kia là bị tuyệt địa ép ra...
Trong tâm đã mơ hồ bắt được một loại chân tướng nào đó, trái tim cô cũng nhảy lên bành bành:
- Nhưng ta cũng cảm giác được một "ta" khác không cam lòng, một nửa đó thậm chí tình nguyện để cho ta chết ở chỗ này, còn mình thì bỏ chạy, tìm một cái cơ hội khác, thế nhưng vừa rồi... Vừa rồi không phải là ảo ảnh, là tiên sinh, tiên sinh đã dùng một chưởng, đánh một ta khác trở về, khiến cho cô ta chỉ có thể không ngừng giúp ta...
- Tiên sinh muốn mượn lực lượng của một ta khác, chém giết sạch sẽ ma vật xung quanh sao?
"..."
"..."
Thân hình Đổng Tô Nhi bay vọt, tránh thoát một bộ khô lâu trảm kích, sau đó trả lại một chưởng, thế mà sinh ra vô tận pháp lực, đánh cho khô lâu kia tan thành từng mảnh, ngay cả chính cô cũng lấy làm kinh hãi, lúc này mới ý thức được, lực lượng của mình đã đại tăng, bộ khô lâu kia có cấp bậc Ma Tướng, chỉ có Kim Đan mới có thể chém giết, vậy mà bị một chưởng của mình đập nát sao?
- Không đúng...
Trong nội tâm cô nhảy một cái, đột nhiên hiểu ra:
- Không phải tiên sinh muốn mượn lực lượng của cô ta, mà là cho ta mượn lực lượng!
- Ép một ta khác đi ra, không phải bản ý của tiên sinh...
- Tiên sinh muốn ta triệt để chế ngự một ta khác, biến thành lực lượng của ta...
"..."
"..."
Đột nhiên trong thức hải Đổng Tô Nhi, có một đạo lực lượng xẹt qua, giống như trực tiếp chiếu sáng đại địa đen kịt, cô có chút kích động khó mà tự kiềm chế, đột nhiên tâm ý thay đổi, cô vốn đang không ngừng chạy trốn, bỗng quay người nhảy lên, đứng trên một ngọn núi nhỏ, tay phải nắm chặt đoản thương, sau đó tay trái lấy một viên thần đan nhét vào miệng.
- Ta không thể trốn nữa, ta muốn phản sát trở về!
Thần đan vào bụng, liền hóa thành dòng lũ cuồn cuộn.
Đối với người trời sinh thân cận linh khí như cô, ngay từ đầu kinh mạch đã khác với người khác.
Trước kia cô, ngủ cũng cảm thấy mình có thể tu hành, mặc dù bây giờ không có thần kỳ như thế, nhưng nếu ăn đan dược vào, dược tính cũng sẽ nhanh chóng luyện hóa ra, đồng thời lấy một loại tốc độ thường nhân khó có thể tưởng tượng, truyền vào trong kinh mạch, hóa thành pháp lực...
Đổng Tô Nhi mang theo lực lượng thần dị bực này, cắn chặt răng, giết thẳng vào trong đám ma vật.
Lúc trước cô phải chạy trốn, tránh né hết thảy hung hiểm.
Bây giờ đã chủ động đón nhận hung hiểm, không có chút nào sợ hãi.
- Rống...
Tại thời điểm cô tấn công mạnh mẽ, đã bị vô số ma vật vây khốn, trong thức hải, liền vang lên một tiếng gào thét như có như không, giống như là nghe nhầm, sau đó, khi ngực bụng cô bị hai cái răng nanh của một con Hủ Tượng đâm xuyên, cô lại cảm thấy tuyệt vọng lần nữa, một cái hư ảnh từ lòng bàn chân cô thoát ra, không tiếc thiêu đốt ma nguyên còn thừa không nhiều, thuận theo linh mạch dưới mặt đất, một hơi chạy ra gần trăm dặm.
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên ngồi nói chuyện với đám bằng hữu cũ trong đám mây, lại lơ đãng quơ quơ ống tay áo.
Bốn đạo lôi quang gần như không thể nhìn thấy, phân biệt bay về bốn phương tám hướng.
Ma niệm kia bỏ chạy về hướng đông, nhưng mới chạy được vài trăm dặm, đã thấy trên mặt đất phía trước, thình lình sinh ra một cây liễu có lôi điện quấn quanh, vừa lúc chắn ở phía trước đường của nó, thần uy hiển hách, mang theo ý cảnh hủy diệt.
Ma niệm hoảng hốt, chuyển hướng về phương bắc, vừa mới chạy ra hơn trăm dặm, đã nhìn thấy trên mặt đất phương bắc, có một đầu Thanh Lý từ dưới mặt đất nhảy ra, coi một phương đại địa này giống như là mặt nước, tạo nên tầng tầng gợn sóng, ngưng tụ vô tận lôi quang.
Ma niệm cắn răng, chỉ có thể quay đầu chạy về phương nam.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy phương nam có áng lửa ngập trời, một con Chu Tước giương cánh bay tới, làm bộ muốn lao vào.
Rốt cục ma niệm cũng có chút hoảng sợ, ôm một tia hi vọng cuối cùng, trốn về hướng tây.
Nhưng còn chưa kịp sinh ra vẻ may mắn, phía trước đã xuất hiện một con cóc màu vàng to lớn, ngồi xổm ở phía trên một ngọn núi nhỏ, nhìn rất trung thực, hai con mắt phình lên, giống như là không có linh tính gì, cứ như vậy thành thành thật thật ngồi xổm ở nơi đó.
Ma niệm vừa sợ lại vừa giận dữ, quả thực tuyệt vọng, đang muốn cong người trở về, rồi nghĩ biện pháp, thì con cóc kia mở rộng miệng ra, một ngụm nuốt nó vào, sau đó giả bộ như không có việc gì, vẫn thành thành thật thật ngồi xổm ở nơi đó...
- Hả?
Phương Nguyên ở trên tầng mây, nói chuyện cùng bạn bè, nghĩ thầm làm sao ma niệm kia còn không chưa trở về?
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đáy lòng kinh hãi, vội vàng thôi động tất cả thần niệm, bay thẳng về hướng tây.