Chương 1490: Cảnh Giới Mới (2)
Từ lúc mới bắt đầu ngưng luyện pháp lực, đến luyện hóa vạn vật, đến biến hóa vô tận, cuối cùng lại đến không thay đổi...
Bây giờ, nên bắt đầu tiến vào một cảnh giới mới.
...
...
Đổng Tô Nhi đã ròng rã chém giết ở trong đám ma vật mười ngày.
Cô từ chỗ bị nhốt vào trong đám ma vật, chạy trốn tứ phía, lại đến vượt khó tiến lên, chưa từng biết trong cơ thể mình có cái gì, lại đến bắt đầu cố ý mượn nhờ loại lực lượng kia, thậm chí đi áp chế, khống chế loại lực lượng kia, loại biến hóa này, thực sự không phải một lời có khả năng nói hết, nói cách khác, nếu là người bên ngoài đi đường này, có lẽ cũng phải tốn trên dưới trăm năm sức lực, nhưng cô lại dùng thời gian mười ngày ngắn ngủi làm được.
Coi như trước kia cô là quái thai có tiến cảnh khủng bố, khiến cho không ai có thể tưởng tượng, cũng không nghĩ tới mình lại nhanh như vậy...
Bỗng nhiên trong lòng cô cũng nghĩ đến một vấn đề: Nếu như bản thân cô dựa vào con đường kia, không ngừng tu hành, càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức cái ma niệm này chủ động xuất hiện, cô sẽ có kết cục gì?
Sau khi nghĩ xong, lại cảm thấy mười phần may mắn.
- May mà gặp người này...
- Quả thực hắn đã coi mình làm đệ tử, lần ma luyện này, nhìn như hung hiểm, nhưng kì thực đều nắm trong khống chế của hắn!
"..."
"..."
Mười ngày sau, Đổng Tô Nhi ngừng lại.
Không phải vì cô kiệt lực, cũng không phải vì đã ăn sạch thần đan, mà là vì ma vật bị giết sạch...
Trong phạm vi ba trăm dặm, đã không còn một con ma vật nào còn sống!
Đổng Tô Nhi đứng ở trên một ngọn núi thấp, quan sát đám thi cốt bừa bộn xung quanh, thở hổn hển.
Trong mắt của cô, có vô tận mỏi mệt, cùng sự vui vẻ khó mà hình dung.
Sau nửa ngày, cô mới tung người nhảy lên, bay lên trời.
Cô nhìn Phương Nguyên xếp bằng ở trên mây, không biết đã bao lâu không nhúc nhích, cắn môi một cái, quỳ xuống.
Cô không dám quấy rầy Phương Nguyên giống như đang tĩnh tu, chỉ lẳng lặng quỳ như thế.
Trên người cô, có một đạo ma tức quấn quanh, khiến khí cơ của cô, thâm trầm không gì sánh được...
- Rắc rắc...
Dường như Phương Nguyên cảm nhận được đạo ma tức kia nên đã tỉnh lại, bàn tay trái mở ra, khói xanh quanh người bắt đầu nhanh chóng di chuyển về lòng bàn tay của hắn, lúc nào trong sương mù cũng sáng lên lôi quang chói mắt cùng âm thanh của sấm sét, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay của hắn không thấy gì nữa.
Đổng Tô Nhi phát hiện, dường như lôi quang trong sương mù kia, giống hệt với lôi quang trên cây nhỏ bên cạnh tiên sinh.
Lúc đầu bởi vì vừa mới khống chế lực lượng ma niệm, mà cô lòng tin tăng gấp bội, thậm chí có loại tâm tư vô địch khắp thiên hạ, ai cũng dám đánh một trận, lúc này cảm nhận được lôi điện chi lực trên người Phương Nguyên, trong lòng lại không nhịn được giật mình, nếu nói trước đó trong nội tâm cô đối với Phương Nguyên phần lớn là cảm kích, thì sau khi nhìn thấy cái này, lại đột nhiên tăng thêm vô tận kính sợ và sợ hãi...
... Cô nghĩ nghĩ lại, cảm giác lực lượng trên người Phương Nguyên, dường như rất khắc chế cô.
Không chỉ cô, mà ngay cả khí tức quấn quanh thân thể cô, cũng lộ ra vẻ rất biết điều.
...
...
- Khống chế được rồi?
Phương Nguyên mở mắt đánh giá Đổng Tô Nhi, mở miệng hỏi.
Đổng Tô Nhi ngẩng đầu lên, cả mặt toàn vết máu, nhưng lúm đồng tiền lại tươi như hoa, dùng sức gật đầu:
- Vâng!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, lại cẩn thận đánh giá một phen, nói:
- Hiện tại cô cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cái này lại không phải cảnh giới của cô, mà là cảnh giới của đạo ma niệm trong cơ thể cô, chính nó đã từng bám lên thân thể cô, khiến cho thiên phú của cô khác hẳn với thường nhân, mà ngươi tu hành cũng tẩm bổ nó. Thế gian này còn có rất nhiều người giống như cô, bọn họ đều có dị bẩm, chỉ là tu hành cũng không nhanh bằng cô, thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, ma niệm trên người bọn họ là hoàn chỉnh, còn cô thì không trọn vẹn!
Đổng Tô Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mê mang.
Hiện tại cô đã nắm trong tay đạo lực lượng kia, nhưng cũng không biết đó là cái gì.
Phương Nguyên nói tiếp:
- Chính vì đạo lực lượng này không trọn vẹn, cho nên nó mới không cách nào hoàn toàn hoà hợp với cô, thậm chí suýt nữa hại chết cô khi cô mười chín tuổi, thế nhưng, cũng chính bởi vì nó không trọn vẹn, nên cô mới càng có cơ hội áp chế, thậm chí khống chế nó hơn so với người khác, vì vậy cô mới có thể sáng tạo ra một cái truyền kỳ mười ngày Kết Đan hóa Anh trong giới tu hành!
- Đáng tiếc là, cực hạn của cô cũng không nhiều, con đường tu hành, đã đi đến điểm cuối!
Đổng Tô Nhi không hiểu những chuyện này, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui tu vi tăng vọt, chỉ cười nói:
- Đệ tử hài lòng!
Phương Nguyên thấy bộ dạng này của cô, cũng chỉ đành lắc đầu cười nói:
- Người ngốc có phúc của người ngốc!
Dứt lời, tay áo chậm rãi mở ra, khí cơ khuấy động, xua tan vân khí xung quanh, thấp giọng nói:
- Vậy thì đi thôi, lần này đến Ma Biên, có thể giúp cô tăng tu vi lên, cũng coi như một khối tiểu tâm bệnh của ta, bây giờ, đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên sắp bắt đầu, trận đại thế này sẽ xuất hiện vô số thiên kiêu kỳ tài, nhân vật anh hùng, mà từ hôm nay trở đi, cô cũng sẽ ở Ma Biên đại biểu cho ta, ta chỉ hy vọng cô có thể dùng tâm, làm việc cho tốt, đừng làm hỏng uy danh của ta...
Nói xong lại cười cười:
- Về phần có thể đoạt được một đầu long hồn hay không, thì phải nhìn vào cô!
Đổng Tô Nhi nghe lời ấy, run lên hồi lâu, mới hiểu được Phương Nguyên đã thừa nhận cô là đệ tử của hắn.
Nội tâm cô run lên, nhẹ nhàng lạy ba lạy, trên mặt mang theo nước mắt, lại cười nói:
- Đệ tử nhớ kỹ... Sư tôn!