Chương 1496: Không Có Cơ Hội Rút Kiếm (2)
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu, tiến lên một bước, lạnh lùng cười nói:
- Chúng ta biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, lần này sự tình khác trước kia, bất kể ngươi là ai, bối cảnh như thế nào, đều cầm mạng đi đánh bạc, đi chiến cho ta, nếu như gia tộc của các ngươi từng nói với các ngươi thứ gì, vậy tốt nhất các ngươi tranh thủ thời gian quên nó đi, bởi vì các ngươi phải nhớ kỹ...
- ... Không chú ý, điện hạ sẽ trừng trị các ngươi!
- ... Bởi vì gia tộc của các ngươi có bối cảnh lớn bao nhiêu, cũng không thể so với Cửu Trọng Thiên chúng ta!
...
...
Bên cạnh một cái sơn cốc to lớn ở sâu trong Ma Uyên, có một đám người thần bí đang lén lén lút lút bố trí trận pháp, một cái Âm Phong Thất Tuyệt đại trận, đã từ từ thành hình, chỉ còn chờ tam quan đại quân chạy tới nơi này, là sẽ bị lặng yên không tiếng động lừa giết...
- Lòng của các ngươi thật là hung ác...
Nhưng tại thời điểm tại bọn họ cảm giác tất cả thuận lợi, có thể đổi một chỗ khác tiếp tục bố trận, thì trên đỉnh đầu lại vang lên một thanh âm.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, họ thấy trên đỉnh đầu, có ba trăm tên kiếm sư ôm trường kiếm, trên người mặc bạch bào, một người cầm đầu, trên vai quấn áo lông chồn, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ, nói:
- Muốn giết Tiên Binh vô tội, gây ra hỗn loạn sao, Yêu Vực các ngươi thật đúng là gan lớn bằng trời, chỉ tiếc, các ngươi đã sớm bị để mắt tới...
Những người kia sợ mất mật, phát ra một tiếng hô muốn chạy trốn, vậy mà họ cũng là những người mang tuyệt kỹ, tu vi không tầm thường.
Nhưng không đợi bọn họ chạy trốn, người đàn ông mặc áo lông chồn đã phất tay.
- Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Trên đỉnh đầu, ba trăm đạo phi kiếm, vẽ ra một mảnh kiếm quang lộng lẫy, nhưng lại đằng đằng sát khí.
...
...
Ở một nơi khác, có hai cánh đại quân đang vây quanh một cái địa vực gọi là Tuyệt Phong khẩu, ở trong đó có vô số Ma Linh Ma Tướng, thậm chí còn có mười mấy con Hắc Ám Vương Ma, nơi đây là một trong những khu vực nguy hiểm nhất nội địa Ma Biên, bên trong kế hoạch đã định, bọn họ sẽ có ba cánh tiên quân đồng thời giết vào Tuyệt Phong khẩu, quét sạch ma vật bên trong, nhưng bây giờ, lại có một cánh tiên quân chưa tới.
Nên hai cánh tiên quân còn lại, do dự bất định, không biết tiến thối.
Cũng vào lúc này, Huyền Giáp đứng đầu Hắc Sa quan Vệ Ngư Tử đứng dậy, lên tiếng cười lạnh nói:
- Những người kia không đến, nói cái gì mà hành quân bị ngăn trở, thực ra muốn nhìn chúng ta làm trò cười, thậm chí là chờ để chiếm lợi, nhưng trên thực tế, đây là thời điểm chúng ta đoạt được công huân, xây dựng cơ nghiệp, những người kia lấy cớ không đến, chúng ta cứ nuốt cái công huân này vào, để cho bọn họ hâm mộ đi!
Lúc đang nói chuyện, đã dẫn theo một đám thiên kiêu Đông Hải bên cạnh, xông vào khu vực kia đầu tiên.
Vô số tiên quân bên cạnh tranh nhau hò hét, bay vào theo!
...
...
Ở phương đông xa xôi, là một mảnh yêu vân đằng đằng sát khí, tiến quân thần tốc, đã ép đến gần biên giới Ma Biên, bây giờ chỉ cần bước qua dãy núi âm u dưới mây, là chính thức bước vào Ma Biên, mang cho tiên quân đang giết địch trên chiến trường uy hiếp vô cùng lớn.
Nhưng bọn họ đến nơi này, lại không thể đi qua.
Bởi vì ở trên ngọn núi hoang vu đến mức ngay cả ma vật cũng không tồn tại trước mặt bọn họ, có một người tuổi trẻ bộ dạng ăn mày, đang ngồi xổm ở trên đỉnh núi gặm đùi gà, bên người đã chất lên một ngọn núi nhỏ bằng xương gà, không biết hắn đã ngồi xổm ở đây mấy ngày, ăn bao nhiêu con gà, thẳng đến khi yêu vân tiếp cận, hắn mới ngừng lại, đứng lên nói:
- Hoá ra các ngươi thực sự có can đảm đến?
- Hừ!
Trong yêu vân, có người hừ lạnh, dường như không muốn nói cái gì, mà muốn tiếp tục đi lên.
- Chuyện lần này, ai cũng không có khả năng ảnh hưởng đến!
Khương gia khất nhi ném đùi gà đi, thuận tay lau một cái ở trên người, cười nói:
- Bao gồm cả Yêu Vực các ngươi ở bên trong!
Ầm ầm!
Thời điểm thanh âm của hắn vang lên, hư không cũng đều run rẩy, có vô số bóng người xuất hiện ở bốn phương tám hướng, mỗi người, đều mặc áo bào đen, vạt áo đung đưa, một thân khí cơ mười phần thâm trầm, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, mà ai cũng mang tuyệt kỹ, không giống tu sĩ Nguyên Anh bình thường, bao vây mảnh mây trôi kia vào giữa, ở trong hư không xa xôi, thậm chí có khí tức Hóa Thần đang lưu chuyển...
- Vậy mà Tiên Minh điều động nhiều người như vậy?
Có người trong yêu vân kinh hoảng.
Nhưng rất nhanh, liền có âm thanh quát lạnh:
- Trước mặt đại quân, dựa vào bọn họ có thể làm được gì?
Nói xong sát khí lại tăng lên, toàn bộ yêu vân mở rộng, giống như chuẩn bị nghiền ép đi qua.
- Bọn hắn không làm được cái gì, vậy lão phu thì sao?
Thế nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy trong hư không, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa kéo cũ nát được bốn con Bạch Hạc lôi kéo xuất hiện, đứng ở giữa không trung, một lão giả khoẻ mạnh mặc áo bào xám từ trong xe ngựa đi ra, người này chính là Thiên Cơ tiên sinh, lão cười ha ha, nói:
- Đại trận lão phu bày ra, cũng không thể dễ dàng bị phá như vậy, các ngươi nên suy nghĩ cần bao lâu mới có thể đi qua?
- Là ngươi...
Nhìn thấy Thiên Cơ tiên sinh, Yêu Vực vô cùng lo lắng, chậm rãi lùi về sau.
Bọn họ biết, lão giả kia vừa xuất hiện, liền đại biểu phía trước có khả năng xuất hiện hung hiểm...
Nhưng bọn họ còn có chút không cam tâm, đại quân đã áp đến biên giới, sao lại bị một cái trận thế hù dọa chứ?
- Cái da mặt này, vẫn không nên xé rách là tốt nhất...