Chương 1495: Không Có Cơ Hội Rút Kiếm (1)
Phương Nguyên đã sớm biết đại kế tiêu diệt toàn bộ lần này, sẽ không quá thuận lợi, cũng đã làm xong chuẩn bị phải xuất kiếm.
Nhưng ngồi ngay ngắn ở trong quân, nghe tất cả thám tử Vong Tình đảo được rải đi ra, mang về một đạo tin tức hoặc chân thực, hoặc chỉ là manh mối, thì trong lòng Phương Nguyên vẫn có vẻ hơi nặng nề, hắn đã quyết ý muốn giết người, muốn bảo đảm cái đại kế này thuận lợi tiến hành tiếp.
Nhưng hắn cũng không biết mình có thể làm được bao nhiêu...
Bởi vì, loại sự tình này nhiều lắm.
Thứ hắn biết, cũng chỉ là một phần trong đó mà thôi, không biết có tất cả bao nhiêu?
Cho dù hắn có thể giết người, cũng chỉ giết được một bộ phận mà thôi, còn có bao nhiêu người giết không bao giờ hết?
Ma Biên quá lớn, Hắc Ám Ma Vật lại quá nhiều, cho dù là ba trăm nghìn tiên quân Ma Biên cùng nhau xuất động, muốn chém giết tất cả Hắc Ám Ma Vật, quét sạch toàn bộ Ma Biên, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trước trước sau sau, xuất binh đóng quân, ghi chép công huân, tối thiểu cũng cần thời gian ba tháng, bởi vì công huân lần này thực sự mê người, cho nên sai lầm là chuyện rất bình thường...
Nếu như lần đại sự này thành, cũng ảnh hưởng quá lớn đối với thế cục thiên hạ, cho nên càng có thể dẫn xuất ra rất nhiều nhân vật lợi hại!
Chỉ có thể làm xong một bước, tính một bước!
Phương Nguyên đối với chuyện này nghĩ rất đơn giản, hắn không muốn có bất kỳ người nào phá hủy lần cơ hội này!
Nếu không thừa dịp cơ hội lần này, quét sạch Ma Biên, ai biết hai mươi năm sau, có còn cơ hội như thế hay không?
Trong lòng Phương Nguyên có lửa giận, cũng có sát khí!
Ai cũng không thể hủy đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này...
Chỉ có điều, tại thời điểm sát khí Phương Nguyên góp nhặt tới mức cực hạn, chuẩn bị rút kiếm, thì lại có chút tin tức mới tới.
...
...
- Thành chủ, quả nhiên không thể thiếu những yêu ma quỷ quái đó...
Cách đây không lâu, Ma Biên chính là địa phương nằm giữa toàn bộ chiến trường.
Thống soái Ma Biên Bạch Bào Chiến Tiên Nhậm Long Đảm, thành chủ Bát Hoang thành, đang ngồi ở trên một đỉnh núi, quan sát toàn bộ chiến trường, bên cạnh hắn, là đám người Cổ Thiết trưởng lão, xung quanh bọn họ dựng lên tám mặt Vạn Lý Lưu Quang Kính, mỗi một mặt Vạn Lý Lưu Quang Kính, đều có trưởng lão tu vi cao thâm tự mình nắm giữ, thông qua Lưu Quang Kính, nắm rõ thế cục cái chiến trường này trong lòng.
Trong gương, lóe lên một màn lại một màn anh dũng giết địch.
Cùng lúc đó, cũng lóe lên một chút người rõ ràng sợ chiến không tiến, mưu đoạt quân công, di vụ quân cơ...
Cổ Thiết trưởng lão đứng sau lưng Bát Hoang thành chủ, quát lạnh:
- Đại kế xuất chinh lần này quan trọng như nào, không nói từ Kiếp Nguyên đến nay, cho dù hướng về trước nữa, Hắc Ám Ma Vật trong Ma Biên cũng không có bị dọn dẹp sạch sẽ qua lần nào, hiện tại chỉ mong lần đại quân càn quét này, đổi được hai mươi năm thanh tĩnh cho Ma Biên, vậy mà những người này còn không chịu hảo hảo làm việc, làm ra những chuyện chó mèo kia..."
- Trong dự liệu!
Bạch Bào Chiến Tiên nghe Cổ Thiết trưởng lão nói xong, trả lời vô cùng đơn giản, rồi trầm giọng hét lớn:
- Phi Cầm!
- Có đệ tử!
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, thân thể như ngọc, bên cạnh Bạch Bào Chiến Tiên quay lại, cung kính hành lễ.
- Thời điểm đặc biệt, nên làm chuyện đặc biệt!
Bạch Bào Chiến Tiên trầm giọng quát:
- Ngươi thi triển Vạn Hóa Thần Quyết, thay ta đi tuần tra Ma Biên, nếu có chuyện bẩn thỉu, từ Thần Tướng, đến thế gia, tất cả đều một kiếm chém, dùng đầu những người này nói cho bọn họ biết, chuyện tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, ai cũng không thể lãnh đạm...
Người đàn ông trẻ tuổi kia, cũng là đồ đệ đứng đầu của Bạch Bào Chiến Tiên, cung kính tuân mệnh:
- Đệ tử đã hiểu!
Nhận quân lệnh xong, người này liền nhẹ nhàng đi xuống phía dưới, hai tay đan trước người thi triển một cái pháp quyết, sau một lát thân hình của hắn, bắt đầu trở nên mơ hồ, một bóng người, phân ra hai, hai lại phân thành bốn, bốn lại phân thành tám... Đợi đến lúc từ trên núi đi xuống, đã phân hóa ra chừng mấy trăm người, mỗi người đều dẫn theo mười tiên quân, bay thẳng vào các nơi.
Không lâu sau đó, đồ đệ Dao Phi Cầm của Bạch Bào Chiến Tiên, hóa thân ngàn vạn, hiện thân ở các nơi trên chiến trường.
Trong tay cầm pháp kiếm, chém xuống vô số đầu người, thay thầy đốc chiến!
...
...
Ở một nơi khác, trên núi nhỏ phía sau chiến trường Ma Biên, bên cạnh Hạ gia tử Trung Châu, tụ tập hơn mười vị con cháu thế gia, thờ ơ lạnh nhạt quan sát chiến trường, mặc cho phía trước thỉnh thoảng truyền đến tin tức chiến sự căng thẳng, vẫn án binh bất động, bên cạnh hắn có vô số mưu sĩ, giúp hắn phân tích chiếu lệnh trong quân và tình báo, cũng nghiên cứu sơ hở và chỗ trống trong mỗi một đạo chiếu lệnh.
Cho nên tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng xuất binh, chỉ phụng mệnh mà đi, chậm chạp di chuyển.
Nhưng nếu sau đó có người hỏi, hắn sẽ hót như khướu, tuyệt không một ai có thể tìm ra chỗ hắn trái lệnh.
Nhưng thời điểm vị đại thiếu Hạ gia này và hơn mười vị hảo hữu uống mấy trăm vò rượu, đột nhiên giữa không trung trên đỉnh núi, xuất hiện một mảnh kim vân, trên mây là một cô gái mặc áo bào đỏ và một người mặc áo lam Âm Thị, đại công tử Hạ gia thấy hai người này, lập tức bị doạ cho tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng nghênh đi ra, quỳ trên mặt đất bất động.
- Lập tức thu cái bộ dạng bại hoạ này lại, xuất binh đi!
Người mặc áo bào đỏ là Hồng Tích công chúa Cửu Trọng Thiên, cô chán ghét nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Nếu không ngươi sẽ chết ở chỗ này!
Đại thiếu Hạ gia lấy làm kinh hãi, nói:
- Thế nhưng ta...