Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1494: Quả Nhiên Vẫn Phải Rút Kiếm (2)

Chương 1494: Quả Nhiên Vẫn Phải Rút Kiếm (2)
Phương Nguyên nói:

- Những thế gia kia vừa mới bị thiệt lớn, trong lòng không có oán niệm sao?

Lão chấp sự giận dữ:

- Chẳng lẽ đến lúc này bọn chúng còn dám?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Có rất nhiều chuyện không để cho ngươi bắt được nhược điểm, sẽ luôn làm người ta ghét!

Lão chấp sự nhíu mày, trầm mặc không nói

Phương Nguyên lại nói:

- Có thể nói đây là trận chiến ác liệt nhất Ma Biên ba ngàn năm nay, đều có lợi đối với người khắp thiên hạ, nhưng dù sao vẫn có người không nghĩ như vậy, vị Hắc Ám Chi Chủ giấu ở trong bóng tối kia, sẽ vui lòng nhìn thấy việc này sao?

Ánh mắt Lão chấp sự ngưng lại, sắc mặt càng trầm xuống.

Phương Nguyên tiếp tục nói:

- Sự tình Yêu Vực phản loạn, Tiên Minh vẫn chưa có giải quyết?

Lão chấp sự trầm giọng nói:

- Ý của Đạo Tử là?

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói:

- Ta không hy vọng có người quấy rối, cho nên ta sẽ một mực trông coi ở phía trên chiến trường này!

Tay của hắn đặt ở trên lưng con cóc, tùy thời có thể rút ra thanh tà kiếm kia.

...

...

Tất nhiên trên chiến trường đang rất tốt đẹp.

Dưới tình huống thập đại thần quan, ba trăm nghìn tiên quân làm đủ chuẩn bị, ma vật bên trong nội địa Ma Uyên, liền trở thành con mồi tán loạn, chỉ cần đại quân thận trọng từng bước, đẩy lên biên giới Ma Uyên, sẽ không khó dọn dẹp sạch sẽ những ma vật này.

Nhưng cho dù là như vậy, dưới nhiệt huyết sục sôi, vẫn có rất nhiều đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Có người trong đại quân, bất mãn lần này hành động tiêu diệt toàn bộ này, đang trì hoãn việc áp giải tài nguyên.

Có người cấu kết văn thư, đang mạo hiểm lĩnh quân công.

Có người sau khi đến địa vực hung hiểm, liền án binh bất động, tiêu hao thực lực người cạnh tranh...

Có người thấy chết không cứu, thậm chí đào hố bố trí mai phục...

- A, dù sao Đạo Tử Vong Tình đảo kia cũng chỉ tranh thanh danh, lại là địch với thế gia chúng ta, vậy chúng ta liều sống liều chết để được cái gì? Những hàn môn tán tu chiếm đại công huân, là có thể đạt được long hồn, còn chúng ta đánh bạc bằng tính mệnh, cũng chỉ vớt vát được chút thanh danh mà thôi, cho nên, sự tình liều mạng liền để bọn họ làm đi, chúng ta cứ canh giữ ở hậu phương, thì có thể như thế nào?

- Đúng đấy, cũng không phải chúng ta không phụng mệnh, mà chỉ là không tranh, ai có thể nói chúng ta cái gì?

Có chút con cháu thế gia, ở trong sự kiện ám sát trước đó, bị chém thuộc hạ, trong lòng sinh oán trách, tạo lên một mảnh lời đồn.

Những lời đồn này, tựa như tổ kiến, nhìn không đáng chú ý, nhưng lại ẩn dấu nguy cơ vỡ đê...

...

...

- Liền ở chỗ này, thiết hạ Âm Phong Thất Tuyệt đại trận...

Mà ở chỗ sâu trong Ma Uyên, nơi đại quân chưa đuổi đến, có một ít tu sĩ thần bí xuất hiện bên cạnh một hẻm núi khổng lồ, thấp giọng bố trí:

- Nơi đây chính là con đường tam quan tướng sĩ phải đi qua, chỉ cần vây bọn họ ở nơi này, sau đó lấy đại trận dẫn động Hắc Ám ma tức bên trong Ma Uyên rót đến nơi đây, như vậy mặc cho hắn là tiên quân Huyền Giáp, một người cũng đừng hòng sống sót từ nơi này rời đi!

Người bố trí, ánh mắt lạnh lùng âm trầm:

- Ngoài trận này ra, lại đi bố trí mấy cái nữa, móc hết ma tức Ma Uyên ra, bảo đảm ba trăm nghìn đại quân của hắn sẽ chôn vùi một nửa, ha ha, bọn chúng muốn lập xuống bất thế đại công, sợ là phải chết sạch trước...

...

...

Tên cầm đầu một cánh tiên quân đang mạnh mẽ tiến lên khác, cười lạnh:

- Mặc dù chúng ta và vài chi tiên quân khác đã thương lượng, cùng nhau chạy tới Tuyệt Phong khẩu, mang chỗ tụ tập nhiều ma vật nhất, thậm chí còn có bảy, tám con Vương Ma dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải phối hợp với bọn họ để giành cái đại công này? Ha ha, truyền lệnh xuống, nói xung quanh hung hiểm, cần từng bước một tiến lên, những người kia đến thì cứ để bọn họ chờ ở Tuyệt Phong khẩu, hoặc là bọn họ một mực chờ ở nơi đó, không công lãng phí thời gian, hoặc là bọn họ mạo muội tiến vào, cùng ma vật giết tới lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ việc đi qua nhặt công lao là tốt nhất!

...

...

Càng khiến cho người ta kinh sợ là hiện tại vạn dặm vân khí phía tây Ma Biên, thấy ẩn hiện vô số yêu khí.

Yêu khí này cuồn cuộn mà đến, ẩn chứa áp lực cực lớn.

- Tôn chủ, thật muốn tiến công Ma Biên sao?

Bên trong vân khí, có một cái thanh âm hơi hoảng sợ vang lên, hỏi thăm.

Trả lời hắn, là một lão giả sát khí nặng nề:

- Không phải chúng ta nhất định phải tiến công Ma Biên, mà là không tiến công không được, tám đại yêu mạch chúng ta, đều không để ý mặt mũi Tiên Minh, nhưng e ngại đại kiếp sắp tới, nên bọn họ cũng không dám đối địch với chúng ta, nhưng nếu bọn họ thật sự tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên thì sao? Đến lúc đó, ba trăm nghìn tiên quân Ma Biên, sẽ không còn áp lực, chỉ cần một cái ý niệm của Bạch Bào Chiến Tiên, quay lại, kiếm chỉ Yêu Vực, thì ngàn vạn Tinh Linh tám đại yêu mạch chúng ta, còn có nửa điểm sinh cơ sao?

Xung quanh vang lên một mảnh thanh âm kinh hoảng:

- Vậy chúng ta...

- Chúng ta lên đi!

Giọng nói của lão giả kia, lộ ra vẻ không thể hoài nghi, lạnh lùng quát:

- Đại quân áp sát biên giới, bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Bạch Bào Chiến Tiên từ bỏ đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, chỉ khi những ma vật kia tiếp tục tồn tại, Yêu Vực chúng ta mới có thể an toàn giống như trước!

...

...

Thời điểm vô số sự tình bí ẩn hoặc rõ ràng xung quanh xuất hiện, bụng Kim Tướng Cáp Mô bên người Phương Nguyên, chợt có tiếng kiếm minh vang lên.

Âm thanh kia giống như là âm thanh kiếm đói khát, muốn uống máu người.

Phương Nguyên để chén trà trong tay xuống, thấp giọng nói:

- Quả nhiên vẫn phải rút kiếm!
Bình Luận (0)
Comment