Chương 1493: Quả Nhiên Vẫn Phải Rút Kiếm (1)
Mấy ngàn năm qua, Ma Biên chưa bao giờ trải qua chiến trận lớn như vậy.
Cũng chưa từng xuất hiện qua bầu không khí điên cuồng, hoặc là nói chiến ý ngất trời như vậy...
... Tất cả mọi người đều giết đến điên rồi!
Từ xưa cho tới nay, ma vật đều là ngôn từ sợ hãi, nhưng bây giờ lại thành bánh trái thơm ngon mê người...
Lúc này Phương Nguyên ở trên chiến trường cũng rất vừa lòng.
Hắn không có đi lên chiến trường tranh công, mà ngồi trên một đóa thanh vân, bay giữa không trung, bên cạnh hắn là hai vị lão Trận sư Thiên Xu môn và Hậu Quỷ Nhi ngồi xếp bằng, còn ở phía dưới là ba mươi mốt vị Huyền Giáp, Thần Tướng Trấn Ma Quan hắn suất lĩnh đại quân.
Hắn cứ như vậy nhìn mảnh chiến trường này, giống như là nhìn một bức tranh ầm ầm sóng dậy, trong tâm cũng vô cùng xúc động, nhưng vẫn nhịn xuống xúc động tự mình đi giết địch, chỉ ngẫu nhiên thấy có người gặp nạn, mới ứng cứu một chút, còn lại là quan sát.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu lúc này hắn tự mình ra tay, thủ hạ Huyền Giáp sẽ sinh ra oán niệm.
- Phương tiểu ca muốn ta tiến vào ba mươi sáu vị trí đứng đầu, nhưng không nói cụ thể là bao nhiêu, vậy khẳng định là đệ nhất rồi?
Quan Ngạo suất lĩnh đại quân ngàn người, đằng đằng sát khí, quét ngang chiến trường, bất kể trước mắt xuất hiện ma vật gì, đều không nói hai lời một đao chém qua, trên người hắn khoác trọng giáp, đao thế vô địch, cho dù là Vương Ma hiếm thấy xuất hiện, cũng bị hắn dùng một đao chém giết, càng quan trọng hơn là, dường như hắn vĩnh viễn không biết mỏi mệt, thể lực dư thừa dọa người...
Người kiểu này đặt ở trên chiến trường, so với bất kỳ một cái Chí Tôn Nguyên Anh nào đều đáng sợ hơn.
- Grào...
Bên cạnh hắn chính là Toan Nghê trung thành tuyệt đối, đầu nó đội một cái mũ giáp nhìn như nồi sắt, trên mũ giáp còn có một cái mũi thương giống như độc giác, người thì khoác huyền giáp màu đen, cái này là do ba vị Tuyết Nguyên lão ma vì muốn vuốt mông nó đặc biệt chế tạo riêng cho nó, bây giờ cũng đằng đằng sát khí, ra sức trước nay chưa từng có, đánh bay một con lại một con ma vật.
Dù sao nó cũng có hi vọng giành được long hồn...
Còn ba vị Tuyết Nguyên lão ma, thì đều đeo mặt nạ Ma Thần, nhưng thời gian lĩnh hội rất ít, không cách nào xông vào bên trong chiến trường chém giết giống như Quan Ngạo, nên thành thành thật thật ngốc ở trong đại quân, nhưng ba vị lão ma này cũng cực kỳ thông minh, họ không có cách nào phát huy ra tất cả thực lực Ma Thần trong mặt nạ, nhưng lại mở ra lối đi riêng, phát huy ra công dụng khác của mặt nạ Ma Thần.
Nghiêm lão ma đeo mặt nạ Độc Giác Quỷ Vương, chém giết phía trước, thế không thể cản, mặc dù bây giờ hắn vẫn chỉ là cảnh giới Kim Đan, nhưng tối thiểu cũng một mình gánh vác một phương, không thua các Huyền Giáp khác, như vậy cũng không tính làm hỏng danh vọng của Phương Nguyên, Bách Tri Tẩu đeo mặt nạ Tam Đầu Ma Thần, thì ở giữa đại quân, ba cái đầu bay lên giữa không trung, quan sát tả hữu, điều tiết khống chế đại trận biến hóa, tinh tế không bỏ sót.
Còn Phi Quỷ Nhi đeo mặt nạ Bách Mục Ma Thần thì càng đắc ý, như ẩn như hiện ở bên trong chiến trường, lúc nào cũng mang tình huống chiến trận mới nhất ở xung quanh trở về, mặc dù hắn không có nhiều ghi chép trực tiếp giết địch, nhưng lại là người lập được công huân lớn nhất trong ba người.
Lúc này Đổng Tô Nhi càng khác biệt so với những người khác, cô không hiểu cách dụng binh, nên không dẫn xuất binh lính, cô chỉ mặc một thân giáp đỏ, chém giết ở phía trước đại quân, bởi vì cô chém giết quá nhanh, nên có không biết bao nhiêu lần bị ma vật bao phủ, có điều bất kể có bao nhiêu hung hiểm, cô đều an an ổn ổn chém giết đi ra, khiến những người khác nhìn xong choáng váng.
- Người này, không sợ chết sao?
- ... Không đúng, phải nói cô ta đơn giản là không chết?
Tên tuổi "Bất Tử Thần Tướng" cũng dần dần truyền đi bên trong đại quân.
Có một chuyện người bên ngoài không biết chính là, chỗ sâu trong thức hải cô có một sợi ma niệm đang run lẩy bẩy, vô cùng lo lắng:
- Sẽ chết, sẽ chết, thời điểm bản nguyên của ta tiêu hao sạch sẽ hai người chúng ta đều sẽ chết, có thể kiềm chế lại một chút hay không...
...
...
- Đạo Tử, thế cục hôm nay rất tốt, cứ cố gắng như vậy Ma Biên sẽ bình định!
Lão chấp sự Vong Tình đảo bên cạnh Phương Nguyên cũng không có ra tay, mà canh giữ ở bên cạnh hắn, giúp hắn chú ý chiến trường, dù sao ông ta cũng là người lão luyện thành thục, quen quản lý các loại sự tình, so với người mới như Phương Nguyên thì xử lý những chuyện này càng vững hơn nhiều.
- Nếu là như vậy, tự nhiên là tốt!
Phương Nguyên nhìn xuống chiến trường, quan sát biểu hiện của tất cả các loại tướng sĩ Huyền Giáp Trấn Ma Quan vào trong mắt, dường như rất hài lòng, nhưng trên khuôn mặt hắn, vẫn có một vòng nặng nề không giải được, Kim Tướng Lôi Linh đặt ở bên cạnh, khiến cho hắn có thể tiện tay lấy ra chuôi tà kiếm này bất cứ lúc nào, Bạch Miêu cũng ngủ gật ở trên bả vai hắn, có thể giúp hắn tùy ý tiến đến bất kỳ chỗ nào trên chiến trường.
Lão chấp sự hơi ngưng mi:
- Đạo Tử đang lo lắng cái gì?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên, khiến cho Ma Biên có thể nghênh đón hai mươi năm an tĩnh chân chính, nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị đón đại kiếp, tự nhiên là chuyện tốt, nhưng chưa hẳn là cục diện mà sinh linh khắp thiên hạ đều vui lòng nhìn thấy, cho nên trận này vừa bắt đầu, cũng dễ làm ra nhiễu loạn hơn so với tất cả mọi người chúng ta tưởng tượng...
Lão chấp sự hơi kinh hãi, giống như hiểu ra cái gì:
- Đạo Tử lo lắng nhiễu loạn là?