Chương 1492: Xuất Chinh Ma Biên (2)
- Giết...
Trong ba trăm nghìn tiên quân, có ít nhất bảy thành đều đang vận chuyển Đại Viên Nhược Khuyết Trận, xoay tròn như cối xay, hung diễm ngập trời, mênh mông cuồn cuộn, càn quét về phía sương mù tối om, lưu lại một luồng khói bụi cuồn cuộn, sau đó nhanh chóng tan rã.
Trên đường đi, hình bóng lay động, giống như là nhổ cỏ tìm rắn, cũng không biết gặp bao nhiêu ma vật, có nhiều có ít, có mạnh có yếu, từ trong các khe rãnh, trên đỉnh núi, sườn đồi, giữa không trung, một đợt nối một đợt nhào xuống, gào thét dữ tợn, hung tàn ngang ngược, chỉ tiếc, ở dưới cỗ khí thế này một đi không trở lại, đều là như gà gỗ chó cảnh, không chịu nổi một kích, lập tức bị thôn phệ.
Sau mỗi một đội tiên quân, đều có một vị văn thư Bát Hoang thành đi theo, không làm gì khác, chỉ đi theo những tiên quân này, ghi chép lại những ma vật mà bọn họ chém giết, quét sạch sạch sẽ ở mỗi một khối địa vực, lưu lại để sau này tính toán công huân!
Dù sao lần này công huân cũng quá quan trọng.
Lúc này phía trên Bát Hoang thành, đã nổi lên một tấm Tử Bảng trống không.
Phía trên Tử Bảng, sẽ viết lên ba mươi sáu cái tên.
Ba mươi sáu cái tên này, sẽ biểu thị cho ba mươi sáu người đạt được long hồn, một bước lên trời!
- Trong trận chiến này, Ma Biên sẽ xuất hiện ba mươi sáu vị danh tướng, ba mươi sáu người này, chẳng những có thể lấy được vô tận công huân, thậm chí thần vật như long hồn, mà còn vang danh thiên hạ, có khả năng... Thanh danh của bọn họ, sẽ còn vượt qua thập đại Thần Tướng Ma Biên...
Có người thông minh đã sớm nghĩ đến chuyện này, kích động không thôi, sung sướng hét to.
Coi như thập đại Thần Tướng Ma Biên, cũng sẽ cách ít năm liền thay phiên một người mới, trong ba ngàn năm nay, trước sau cộng lại, tối thiểu cũng có mấy trăm người, nhưng kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này, chỉ có thể ngộ không thể cầu, từ nhất kiếp đến nay, chỉ có một lần như thế.
Cho nên, lần này cũng chú định ba mươi sáu vị danh tướng, sẽ vĩnh viễn được ghi chép ở phía trên bia công đức Ma Biên!
Chuyện này khiến cho sát khí chúng tiên quân tăng lên, lập xuống quyết tâm dương danh lập uy trước đó chưa từng có...
Tất cả đều giết đỏ cả mắt!
...
...
Có một vị tiên quân, tiến vào một mảnh địa vực tụ tập Hắc Ám Ma Vật, từng bước một giảo sát.
Thẳng đến khi giết sạch tất cả Ma Linh Ma Tướng, cuối cùng vây khốn một con Vương Ma bị đánh trọng thương lại, chỉ còn kém một kích cuối cùng, lúc này bên ngoài vòng vây, lại có một người khoác bạch giáp, trong tay cầm ngân thương, ở dưới bốn năm người hộ vệ, kích động đuổi đến, một bên chạy một bên kêu to:
- Thối lui, các ngươi thối lui hết đi, để cho ta tới...
- Bạch!
Những người khác thấy hắn, đều có chút kính sợ, một tiểu tướng Huyền Giáp không đáng chú ý, đột nhiên vọt tới, một đao chặt đầu Vương Ma xuống, xách ở trong tay, cười lạnh nói:
- Ngươi tính là cái gì, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?
Ngân giáp tiểu tướng giận dữ, chỉ vào cái mũi của hắn quát mắng:
- Tiểu tạp chủng ngươi, dám đoạt công lao của ta?
Huyền Giáp tiểu tướng cười lạnh một tiếng, nói:
- Chư vị, bình thường hắn ức hiếp chúng ta cũng đủ rồi, hiện tại không giống trước đây, chúng ta nên thừa cơ mà lên, nếu không thừa dịp chiến trường hỗn loạn, chúng ta thịt mấy con chó săn như hắn?
Ánh mắt những người xung quanh trở nên lạnh lẽo thấu xương, doạ cho tên bạch giáp tướng quân đái trong quần.
...
...
Có một đám người, khổ khổ cực cực chém giết một con Ma Tướng, còn chưa kịp cắt lấy đầu nó vào tay, bên cạnh đã có một cái thân ảnh lén lút nhảy ra, tiến lên cắt đầu ma vật rồi trốn, trên đường đi cười ha ha:
- Kiếm lời, kiếm lời, đầu người là của ta...
Người bên cạnh đều giận dữ:
- Tôn lão cửu, cái tên khốn nạn nhà ngươi, trở về sẽ ngủ với vợ ngươi...
Thân ảnh kia một bên chạy một bên cười to:
- Đừng nói là vợ, ngay cả muội muội cũng tặng cho các ngươi...
...
...
Có hai vị mãnh tướng, cùng vọt tới chỗ một con ma vật, một người đẩy người kia một cái, hô:
- Đây là của ta...
Người kia đẩy ngược lại, hô:
- Dựa vào cái gì nói là của ngươi?
Càng tranh càng hăng, cuối cùng vọt tới trước mặt, binh binh bang bang đánh nhau, khiến con ma vật kia nhìn ngơ ngác.
...
...
Cũng có vài chi quân mã, chạy tới trước một mảnh sơn cốc tĩnh mịch, theo ghi chép bên trên bản đồ địa hình, thì trong vùng sơn cốc này, ẩn giấu vô số ma vật, vô cùng hung hiểm, nếu ở lúc bình thường, ai cũng không muốn là người thứ nhất đi vào mạo hiểm, nhưng bây giờ lại khác biệt, mấy vị Huyền Giáp dẫn đầu liếc nhau một cái, đột nhiên tranh nhau chen lấn đi vào trong sơn cốc, chạy nhanh đến mức giày cũng bị tụt mất một cái.
...
...
Còn có một đôi huynh đệ thất lạc đại quân trên chiến trường, hai người ở trên chiến trường mịt mờ hắc vụ, không biết vòng vo bao lâu, chợt phát hiện mình đã xông vào trong hang ổ một đám ma vật, hắc vụ nồng đậm bay tới bay lui, giống như tiến vào U Minh. Xung quanh có không biết bao nhiêu Ma Linh Ma Tướng, thậm chí còn có Vương Ma, trước trước sau sau không biết bao nhiêu tầng, nhìn chằm chằm vào họ.
Bỗng nhiên người đệ đệ vui mừng kêu lên:
- Đại ca, chúng ta kiếm lời rồi, thế mà đụng phải nhiều ma vật lạc đàn như vậy...
Người làm ca ca tỉnh táo hơn một chút, hoảng sợ quát tháo:
- Đừng nói to, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy đoạt mất đầu người thì làm sao bây giờ?