Chương 1498: Đại Cục Đã Định (2)
Hai mươi bảy nghìn tám trăm linh chín công đức, đã là một con số vô cùng đáng sợ.
Từ trước, Tiên Minh vì nhắc nhở thế nhân tiến thủ, đối kháng đại kiếp, đều lấy công đức lập danh, chỉ cần có ích với thiên hạ, sẽ ban thưởng công đức, thế nhưng cái công đức này rất khó đạt được, lúc trước Phương Nguyên mới tu vi Trúc Cơ, ở Ma Tức hồ Việt quốc đã lập xuống đại công, cứu vớt mấy trăm đệ tử ngũ đại tiên môn, cuối cùng cũng chỉ được ban cho ba nghìn công đức mà thôi, hơn nữa lúc ấy tuần tra Tiên Minh nể tình mới có được.
Đổng Tô Nhi ở trận chiến Ma Biên này, dùng không đến một tháng, đã kiếm được hơn hai mươi bảy nghìn công đức, gần gấp mười lần Phương Nguyên lúc trước, chuyện này ở lúc bình thường, gần như là kỳ tích khó có thể tưởng tượng, cũng chỉ có chiến trận lớn bực này, mới có thể xuất hiện!
Đương nhiên, hai lần mười vạn công đức của Phương Nguyên trước đó, cũng không thể tính ở trong đó.
Bởi vì Tiên Minh ban thưởng công đức, cao nhất chính là mười vạn, tình huống như vậy là vô cùng hiếm thấy.
- Chút công đức này cũng không cao lắm...
Đổng Tô Nhi được Phương Nguyên khen ngợi, đang vui vẻ, thì Quan Ngạo ở bên cạnh bỗng nói một câu.
Đổng Tô Nhi lập tức không vui, nói:
- Vậy ngươi lập được bao nhiêu công đức?
Quan Ngạo nói:
- Mười tám nghìn bốn trăm...
Đổng Tô Nhi nghe được khẽ giật mình:
- Cũng không nhiều mà...
Sau đó liền thấy Quan Ngạo chỉ chỉ Toan Nghê đội một cái mũ sắt trên đầu nói:
- Đây là nó lập được!
Đổng Tô Nhi lập tức không biết nói thế nào, lặng lẽ nhìn về phía ba vị Tuyết Nguyên lão ma bên cạnh.
Nghiêm lão ma thấp giọng, chỉ chỉ Quan Ngạo, vươn năm ngón tay, nói:
- Tối thiểu là số này...
Phương Nguyên không quản ganh đua so sánh giữa bọn họ, mà lấy một quyển sách từ lão chấp sự, đây là ghi chép sau khi Trấn Ma Quan hoàn thành nhiệm vụ chinh phạt, do lão chấp sự từ chỗ văn thư Bát Hoang thành lấy tới. Tất cả công đức của đám người Trấn Ma Quan lập được trong trận chiến này, đều đã được tính toán lại, ghi chép trên quyển sách này, chuẩn bị giao cho Bát Hoang thành thống kê.
Đương nhiên không phải ai cũng có tên trên này, mà chỉ có ba bốn mươi vị đứng đầu, bởi vì những người ở phía sau nhất định không thể lọt vào một trong ba mươi sáu vị trí Thần Tướng Ma Biên, cho nên không vội thống kê ra.
Phương Nguyên nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến, kết quả không khác so với hắn đoán lắm.
Số lượng công đức trên quyển sách này, đáng giá ghi chép nộp lên cho Bát Hoang thành, tổng cộng có ba mươi sáu vị, trong đó Huyền Giáp hai mươi vị, tám vị lánh đời, có hai vị chính là Xích Giáp, bao nhiêu năm không được tấn thăng, nhưng ở trong lần tiêu diệt toàn bộ này triển lộ bản lĩnh phi phàm, thăng làm Huyền Giáp là khẳng định, sáu vị khác là tán tu mới đến Trấn Ma Quan, còn không có chức vị trong người.
Trong một đám tán tu, đã có sáu vị lập xuống công lao bực này, có thể thấy trong đám tán tu này, có không ít người có chân tài thực học.
Trong mọi người xếp hạng cao nhất chính là Quan Ngạo, trong trận ác chiến này hắn kiếm được hơn năm mươi ba nghìn công đức.
Phía sau chính là Đổng Tô Nhi và những Thần Tướng vốn ở trong Trấn Ma Quan này, nhưng trước đó một mực không có danh tiếng gì, trong số bọn họ, người có công đức cao, chừng ba mươi nghìn, tiếp cận bốn mươi nghìn, còn công đức thấp thì phần lớn là một hai vạn.
Trong ba vị Tuyết Nguyên lão ma, người tiến vào tốp mười, chỉ có Phi Quỷ Nhi, hắn kiếm được mười lăm nghìn công đức.
Công đức của Toan Nghê còn ở phía trên hắn, xếp hạng cao hơn so với hắn gần hai bậc.
- Lưu lại ba nghìn tiên quân, những người còn lại có thể rút về!
Sau đó lại qua mấy ngày, các loại nhiệm vụ đều đã hoàn thành, Phương Nguyên cũng đã nhận được lệnh rút quân của Bát Hoang thành.
Bây giờ, toàn bộ Ma Biên, đã thanh tĩnh không ít, chuyện còn lại là Bát Hoang thành đưa các Đan sư đã sớm chuẩn bị tốt vào nội địa, trồng tiên chủng, đây cũng là một cái nhiệm vụ dài dằng dặc mà quan trọng, nhưng không cần đại quân tiếp tục trong này bồi tiếp, lưu lại ba nghìn tiên quân, thủ hộ một vực, để phòng ngừa là được, còn lại đại bộ phận tiên quân, cần chuẩn bị trở về quan tĩnh dưỡng.
Chư quan còn lại cũng giống như vậy.
Bởi vậy, trước sau không đến hai tháng, đại quân Ma Biên rút về, tình thế đã định.
Lần chinh phạt này, tất nhiên là có người lập xuống vô tận huân, nhưng tương ứng, quân số thương tổn, cũng không thể tránh khỏi, vẻn vẹn Trấn Ma Quan, đã chết một nghìn tám trăm người, bị thương ba nghìn bốn trăm năm mươi người, sau khi Phương Nguyên nhìn qua những con số này, liền để lão chấp sự phân phát trợ cấp, nếu Bát Hoang thành không đủ ban thưởng, sẽ do hắn lấy từ Vong Tình đảo bổ sung.
Hắn không phải một người nhân từ nương tay, hiểu rõ đây là cái giá cần thiết.
Bây giờ, là thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức trong quan ba ngày, Bát Hoang thành lại có tiên chiếu, gọi thủ tướng thập đại thần quan tiến đến.
Phương Nguyên biết lần này đi làm cái gì, bởi vậy đặc biệt đổi lại tử giáp, phủ lên bội kiếm, chải lại búi tóc, đội lên tử quan, ngay cả Tam trưởng lão Vong Tình đảo cũng đặc biệt đưa cho hắn, một bộ huyết hồng bào bình thường hắn thấy quá mức vướng víu, rất ít mặc ở trên người, khoác lên trên thân, lại thêm các loại trang sức, cẩn thận soi gương, vẻ uy phong trước nay chưa có, hiển thị rõ sự tôn quý.
- Sư tôn, muốn đi lĩnh công sao?
Đám người Đổng Tô Nhi đều đứng lại chờ Phương Nguyên, thấy bộ dạng hắn khoác tử giáp, hai mắt đều tỏa sáng.
Mặc dù đi tới thần quan lâu rồi nhưng Phương Nguyên rất ít mặc thêm tử giáp.
Cho dù ở bên trong đại kế tiêu diệt toàn bộ lần này, Phương Nguyên cũng chỉ mặc một bộ áo xanh, vô cùng đơn giản mà thôi, còn bây giờ, hắn mặc thêm tử giáp, đeo tử quan, vậy không thể nghi ngờ đại biểu cho, một khắc bọn họ vẫn luôn mong chờ trong lòng rốt cục đã đến.