Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1512 - Chương 1512: Treo Ấn Mà Đi, Nhìn Xem Yêu Vực (2)

Chương 1512: Treo Ấn Mà Đi, Nhìn Xem Yêu Vực (2)
Tương truyền sau thời Thượng Cổ, Yêu tộc và Nhân tộc vẫn luôn chém giết nhau, về sau Nhân tộc phát triển, độc chiếm bảo địa Cửu Châu, còn Yêu tộc thì bị xua đuổi tiến vào núi hoang trong Yêu Vực, thù hận giữa hai bên đã có từ xưa, chinh phạt lẫn nhau vô số năm, bây giờ dưới đại kiếp uy hiếp, nên mới không thể không từ bỏ căm hờn, bắt đầu tụ tập chung một chỗ, đối kháng đại kiếp từ trên trời rơi xuống.

Phương Nguyên cũng biết, lấy thân phận của mình tiến vào bên trong Yêu Vực, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết, bởi vậy sau khi hắn tiến vào phạm vi Yêu Vực, liền che giấu một thân khí cơ, nhìn chỉ như là một người đàn ông bình thường mặc thanh bào, chỉ cần không đụng phải một số lão yêu quái tu hành cực kỳ tinh thâm, thì đừng nói là khám phá thân phận của hắn, sợ là ngay cả hắn là người hay yêu cũng không phân biệt được.

- Nơi này... Chính là Yêu Vực sao?

Khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên Yêu Vực, trong lòng Phương Nguyên liền có một loại cảm giác kỳ dị bay lên.

Hắn sinh ra đã chán ghét yêu ma, gặp phải loại có thể chém thì chém, chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ đặt chân lên Yêu Vực.

Nhưng nếu đã tới, vậy phải quan sát bọn yêu ma này thật tốt.

...

...

Phân biệt phương hướng một chút, Phương Nguyên biết hiện tại mình đang ở phía Tây Yêu Vực, xung quanh thánh sơn Yêu Vực Tiểu Quân sơn.

Yêu Vực thiếu khuyết linh mạch, linh khí mỏng manh, muốn tu hành chỉ có thể dựa vào một chút tài nguyên ẩn chứa linh tính.

Mà những dãy núi có thể sinh ra một chút linh quáng thần khoáng, đều được Yêu Vực gọi là thánh sơn, do đại yêu các mạch chiếm cứ.

Theo truyền thuyết những thánh sơn này, đều mọc lên dọc theo Minh Hà không biết có tồn tại chân thực hay không, trải qua nước sông gột rửa, liền nảy sinh rất nhiều thần khoáng dị kim, người trong Yêu tộc khai thác chúng ra, là có thể mượn linh tính bên trong thần khoáng tu hành.

Sau khi phân biệt phương hướng, Phương Nguyên không có lập tức làm gì, mà chắp hai tay lại, từ từ đi tới.

Hắn chuẩn bị quan sát một chút trước.

Hắn muốn nhìn, đám yêu ma xâm nhập Vân Châu, gây hại sinh linh ngàn năm trước sinh ra như thế nào.

Phương Nguyên đi giữa những dãy núi, áo xanh bay bay, chỗ có người, tốc độ sẽ chậm một chút, chỗ không người, tốc độ liền nhanh hơn, khi thì giống như là một lữ giả bình thản vô sự, khi thì giống như là một cái bóng, bay lượn ở trên vùng đất này của Yêu Vực.

Rất nhanh, ở trước mắt hắn chỉ còn bóng cây thưa thớt, nhưng lại xuất hiện một sơn cốc nho nhỏ nằm kẹp giữa dãy núi, vì cây thưa thớt nên có thể thấy được, trong đó có vài ngôi nhà tranh cũ nát, khói bếp lưa thưa, dường như là một cái thôn xóm nhỏ, bên trong cuồn cuộn yêu khí, rõ ràng là có yêu vật tụ tập nhiều năm, Phương Nguyên xác định phương hướng, dạo chơi đi tới, tâm thần cũng ở lúc này nhấc lên.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...

Nhưng ngoài dự liệu là, vừa mới đi tới cạnh thôn, Phương Nguyên đã nghe được một tiếng đọc sách sáng sủa.

Chuyện này khiến cho hắn hơi kinh ngạc, hơi do dự, nhưng vẫn đi vào.

Chỉ thấy cái bộ lạc nho nhỏ này, có mấy chục nóc nhà tranh, chu vi nhiều lắm cũng gần dặm, giữa thôn có một cái cối xay to lớn, bên cạnh là một cái giếng cổ, ở trên ma bàn có một lão giả còng lưng, mặc áo bào tro, cùng bảy tám đứa trẻ mặc áo vải thô, sau đầu còn cái đuôi tam mao đang đọc sách, giọng nói non nớt, từng người gật gù đắc ý.

Mà ở bên giếng nước cách đó không xa, có mấy người đàn ông mình trần đang bận rộn.

Nhìn kỹ lại, thân hình của bọn họ đều là hình dạng những người đàn ông cường tráng, nhưng lại có tai dài, có răng nhọn bất ngờ, dứt khoát mọc lên một cái đầu sói, trong tay đang cầm lưỡi dao, lột da hươu xuống, cắt thành từng khối từng khối, sau đó quăng vào cái nồi lớn đã đun nóng ở trước người, thỉnh thoảng còn nhìn sang đám trẻ đang đọc sách kia, trên mặt mang theo ý cười.

Ở một bên khác, lại có một đám phụ nữ lớn mập, đang giặt đồ ở bờ sông, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, nghe rất là vui vẻ, tiếng đọc sách, mùi thịt, thanh âm giặt quần áo, khiến cho cái thôn nhỏ này không khỏi có chút an tĩnh hiền hòa.

Phương Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa thôn, cảm thấy không khí này và hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Đúng lúc này, một cái thanh âm chần chờ vang lên, vị lão giả đang dạy đám nhỏ đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy có người đứng ở trong thôn, trên vai có Bạch Miêu ngồi xổm, mặc một bộ quấn áo màu xanh không dính hạt bụi, thì lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm người này đến đây lúc nào, coi như mình già, thích giác không rõ, làm sao trong bộ lạc nhiều người như vậy cũng hoàn toàn không có nửa điểm phát giác?

- Rào...

Không đợi Phương Nguyên trả lời, những người khác đã phát hiện ra hắn, tất cả đều rất kinh hãi.

Tiếng đọc sách biến mất, những ánh mắt hiếu kỳ của trẻ con nhìn lại.

Những người đàn ông đang làm thịt hươu, cầm theo Bác Lộc Đao, ánh mắt hung hãn, tập trung vào Phương Nguyên.

Mấy người phụ nữ mập mạp đang giặt đồ ở bờ sông, cũng đều kinh ngạc đứng lên, sắc mặt có vẻ hơi hoảng sợ.

- Không biết vị khách nhân này từ đâu tới...

Lúc này, lão già dạy học run rẩy đứng dậy, chắp tay với Phương Nguyên:

- Là yêu... Hay là người?

Phương Nguyên lẳng lặng đánh giá người chung quanh, một lát sau mới nói:

- Là người!
Bình Luận (0)
Comment