Chương 1513: Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (1)
- Là người?
Một câu đơn giản như vậy được nói ra, lại khiến cho sắc mặt mọi người trong thôn nhỏ thay đổi.
Nhất là những người đàn ông cường tráng cầm Bác Lộc Đao trong tay kia, cánh tay cầm đao xuất hiện gân xanh, ánh mắt ẩn ẩn có huyết quang lưu động.
Mấy đứa trẻ cũng núp ở sau lưng lão già, đám phụ nữ giặt đồ ở bờ sông, thì nhặt lấy mấy viên đá.
Phương Nguyên đứng yên lặng, thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, nhấc lên một tia pháp lực...
- Vậy... Khách nhân là người buôn bán sao?
Nhưng đúng vào lúc này, lão già kia, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, vái chào Phương Nguyên một cái, cười nói:
- Thời điểm ta còn trẻ tuổi, cũng từng quen biết một vị bằng hữu Nhân tộc từ Lôi Châu tới, hắn rất hào sảng, còn xin ta uống rượu, nhưng sau khi từ biệt ở Phong Lương thành, hai chúng ta cũng có hơn mấy chục năm chưa gặp mặt, ta rất nhớ hắn!
Theo lời nói này đi ra, bầu không khí trong sân cũng hơi chậm lại.
Ánh mắt mấy người đàn ông cầm đao đều có nghi hoặc, nhìn về phía lão già.
Phương Nguyên cũng có chút bất ngờ, hắn hiểu sao lão già này lại suy đoán như vậy, biết Yêu Vực hung hiểm, nhưng vẫn có một số người thường xuyên tới, đó chính là những thương nhân trong thế gian, những người này vì lợi ích, phía bắc thì đến Tuyết Nguyên, nam đến Đại Hải, tây đến Ma Biên, nơi nào có lợi, liền đi nơi đó, ngay cả vùng đất hung hiểm như Yêu Vực cũng tới, bởi vì nơi đây có rất nhiều tinh thạch thần khoáng giá trị cao, thế nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn ở thời kỳ hòa bình, còn trong khoảng thời gian này, đều đã rút đi.
Nếu lão già này đã đoán như vậy, Phương Nguyên nhân tiện nói:
- Không sai, trước đó ta bế quan dưỡng thương, lúc đi ra, người của thương đội đã đi hết!
- Ai, thế đạo bất ổn...
Lão già nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, hít một tiếng, nói:
- Vậy mời khách nhân vào bên trong ngồi, nghỉ chân một chút!
Nói xong lại quát mấy người đàn ông cầm đao kia:
- Còn thất thần cái gì, mau mau nấu thịt, người đến đều là khách, sao có thể lạnh nhạt?
Mấy người đàn ông cầm đao đều ngẩn người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếp tục lột da nấu thịt, trong đó có một người, còn có chút tiếc nuối cười với Phương Nguyên, đám phụ nữ ở bờ sông cũng lặng lẽ vứt bỏ mấy viên đá, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt quần áo, nói chuyện bằng thanh âm thấp rất, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn trộm Phương Nguyên một chút, sau đó thì thầm nói chuyện, cười cười.
Phương Nguyên được lão già dẫn đường, đi tới ngồi trên một tảng đá bên cạnh cối xay, lúc này đám trẻ nhỏ vừa mới trốn phía sau cối xay cũng to gan, mở to con mắt tròn chịa nhìn Phương Nguyên, bộ dạng hiếu kỳ.
- Ha ha, khách nhân ngồi tạm, lão phu dạy đám trẻ nhỏ này đọc xong đoạn sách đã!
Lão già kia dùng một cái chén sứ màu đen rót cho Phương Nguyên ly trà núi, sau đó cầm sách lên, cười ha hả nói.
- Các ngươi cũng xem Đạo Nguyên Chân Giải?
Phương Nguyên thấy chữ trên quyển sách kia, liền gật đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nếu như nói sách lưu truyền rộng rãi nhất thế gian, tự nhiên chính là Đạo Nguyên Chân Giải, không biết đã in ấn ra bao nhiêu, nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới, trong cái thôn làng vắng vẻ ở Yêu Vực này cũng có, mặc dù không phải nguyên bản, nhưng cũng rất kỳ lạ.
- Ha ha, đạo lý trong sách này thâm ảo, lão già như ta cũng không hiểu hết, huống chi những đứa nhỏ này?
Lão già cười cười, chỉ vào mấy đứa bé nói:
- Chỉ dạy mấy đứa nhỏ này nhận nhiều hơn mấy chữ mà thôi!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Vừa rồi ngươi giảng giải nghĩa, trên đạo lý có chút khác biệt!
Lão già run run:
- Cái gì?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ý tứ câu 'thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu', vốn nên là không có mong muốn mới có thể hiểu rõ tinh tuý, thân ở trong đó, hiểu quy tắc biến hóa của nó, chứ không phải như ngươi nói lấy tâm thay mắt, hữu vô chi luận!
Lão giả nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, phân biệt kỹ nửa ngày, mới cười khổ vái chào, nói:
- Gặp người có học vấn...
Vừa nói, vừa có chút do dự nhìn thoáng qua đám trẻ con bên người, nói:
- Nếu không ngài...
Phương Nguyên nhìn những gương mặt vừa xấu vừa đơn thuần kia nhẹ gật đầu, cầm lấy quyển sách trong tay lão già, tùy tiện lật ra một tờ, từ từ nói, nếu bàn về hiểu biết đối với bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, chỉ sợ trên đời cũng không có mấy người thấu triệt hơn hắn, lại thêm hắn vốn có học thức uyên bác, giảng cho những đứa nhỏ này, thực sự là dư xài, khiến mấy bọn chúng nghe đến nhập thần.
Ngay cả lão già kia, cũng căng lỗ tai lên, giống như một chữ cũng không muốn bỏ lỡ.
Thấy cảnh ấy, trong mắt mấy người đàn ông đang lột da hươu nấu thịt, cũng dần dần sinh ra sự kính trọng, động tác trên tay đều nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như là sợ quấy rầy đến bọn họ, mà mấy người phụ nữ béo béo, giặt xong quần áo trở về, cũng rất biết điều, dùng nước rửa sạch một khối đá xanh trơn nhẵn ở dưới cây liễu cách đó không xa, trải chén bát gốm ra, lại mang thêm mấy vò rượu.
- Hôm nay giảng cho các ngươi như vậy thôi, đạo lý trong sách, không thể một lần là thông, cần từ từ tiêu hoá mới được!
Phương Nguyên giảng đến tận lúc trăng lên ngọn liễu, mới ngừng lại được, hắn đã thấy có đứa trẻ cầu bị mùi thơm bên cạnh hấp dẫn đến thất thần.
- Tạ ơn tiên sinh!
Lão già cảm khái không thôi, vội vàng dùng chân đá mấy đứa bé, đứng thành một hàng hành lễ với Phương Nguyên.
- Đi ăn cơm đi!
Phương Nguyên sờ lên đầu một đứa bé, nhẹ gật đầu.
- Tiên sinh, xin mời ngồi!
Lão già cung kính mời Phương Nguyên đến dưới cây liễu, ngồi ở vị trí tôn quý nhất, bên cạnh đã có một người phụ nữ mặt ngựa, lặng lẽ bê một bát thịt đặt ở trước mặt Phương Nguyên, một người đàn ông vừa rồi lột hươu, ôm một vò rượu, muốn rót lại không biết nói thế nào, cuối cùng vẫn là lão già đoạt lấy, rót cho Phương Nguyên một chén lớn.