Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1514 - Chương 1514: Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (2)

Chương 1514: Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (2)
Phương Nguyên nhìn bọn họ một chút, rồi cầm bát rượu từ từ uống.

Sau đó bốc mấy miếng thịt trong bát lên ăn, rồi lại bưng chén trà từ từ uống.

Rượu quá mạnh, thịt quá thô, phía trên còn mang theo tơ máu, chỉ có loại trà hoang dại này, là có chút hương vị.

Dưới gốc cây nho nhỏ này, cũng chỉ có mấy chục người, tụ tập lại với nhau, nhưng lại ăn hết sạch thịt như hổ đói, cũng không biết có phải vì Phương Nguyên ở đây, nên họ vô cùng an tĩnh hay không, chỉ một mực cắm đầu ăn, không có một ai nói chuyện, ngay cả lão tộc trưởng xem như hiếu khách nhất, cũng chỉ thỉnh thoảng châm trà rót rượu cho Phương Nguyên, sau đó cười ha hả nói một câu "Khách nhân cứ dùng từ từ".

Lúc ăn cơm xong, lão già nhân tiện nói:

- Trong núi hung hiểm, hôm nay khách nhân cứ ở lại nơi này đi?

Phương Nguyên nhìn lão một cái, gật đầu đồng ý.

Lão giả vội vàng sai mấy người phụ nữ đi dọn dẹp phòng ở, chọn một căn phòng lớn nhất ở giữa thôn giành cho Phương Nguyên, dường như nhìn ra Phương Nguyên thích uống dã trà, lại rót đầy một ấm lớn, đặt ở trong phòng hắn.

Phương Nguyên cũng không khách khí, gật đầu cám ơn bọn họ, đi vào.

Bóng đêm càng sâu, xung quanh càng an tĩnh, Phương Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Bạch Miêu đang ngủ say, thở phù phù, rất có quy luật.

Phương Nguyên thì lẳng lặng chờ đợi, trong bóng đêm nửa khuôn mặt trầm mặc giống như tượng đá.

- Kẹt kẹt...

Nửa đêm, chính là thời điểm thiên địa an tĩnh nhất, gian phòng bên cạnh, lặng lẽ được mở ra, giống như là lo lắng Phương Nguyên nghe thấy, nên tiếng mở cửa ép tới cực thấp, nhưng ở trong đêm yên tĩnh như thế, vẫn hết sức rõ ràng.

Phương Nguyên bất động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Ngay sau đó, có rất nhiều âm thanh cửa lặng lẽ mở ra, xung quanh vang lên rất nhiều thanh âm.

- Rốt cục cũng có thể ăn no nê rồi?

Có đứa bé, không đè nén được kích động trong tâm, lặng lẽ kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã bị che miệng lại.

- Khẽ một chút!

Có người dặn dò.

Sau đó có tiếng bước chân lén lén lút lút vang lên, rất là cẩn thận từng li từng tí.

Trong cái thôn làng an tĩnh nho nhỏ này, bốn phương tám hướng, bắt đầu lưu động yêu khí nồng đậm...

Phương Nguyên thở dài, một sợi thanh khí, hiện lên ở xung quanh người hắn, hóa thành một thanh kiếm quang như ẩn như hiện.

Hắn nhìn về phía cửa phòng của mình, chờ những người kia phá cửa mà vào!

...

...

Một hồi lâu sau, cửa gỗ vẫn không có động tĩnh.

Mà những thanh âm sột soạt xung quanh phòng Phương Nguyên cũng dần dần biến mất.

Xung quanh thôn xóm có yêu khí dày đặc bay lên.

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút quái dị, liền nhẹ nhàng mở mắt, nhìn ra bên ngoài.

Lấy tu vi của hắn, một cái nhìn này, đã thu được toàn bộ thôn làng vào đáy mắt, không có nửa phần bỏ sót, sau đó hắn thấy, đám người kia đang vây quanh cối xay ở giữa thôn xóm, trong đó có cả lão già và đám trẻ kia, trên người họ có yêu khí hiện lên, tất cả đều vươn cổ, nhìn về phía mặt trăng, chậm rãi hít thở...

Lúc này, sắc mặt bọn họ đều có vẻ hơi dữ tợn, thậm chí tham lam.

Con mắt hiện lên huyết sắc, trên thân cũng hiện lên vô số gân xanh giống như con giun, đại đa số người đều đang nửa hóa thú, yêu khí quanh quẩn bên người, hiện ra một loại huyết sắc yêu dị, đám trẻ cũng ở trong đó, đối mặt với mặt trăng, tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Một màn này khiến cho Phương Nguyên rất nhiều cảm giác và sự ngạc nhiên.

Sắc mặt của hắn xuất hiện sự thay đổi, sau một hồi lâu, mới trầm thấp thở dài.

Lặng yên thu đạo kiếm quang kia vào.

- Hoá ra mình đã nghĩ sai?

Những yêu quái này nửa đêm đi ra ngoài, không phải vì mài đao chém giết, mà chỉ đợi lúc bóng đêm bao trùm sâu nhất hít thở ánh trăng mà thôi.

Tối nay là mưởi lăm trăng tròn, thời điểm Nguyệt Hoa chi khí dày đặc nhất, trước khi hắn đến Yêu Vực, đã xem qua bên trong điển tịch có ghi chép, yêu vật có thể phun ra nuốt vào Nguyệt Hoa chi khí để tu luyện, đối với thôn xóm trong rừng sâu, không có linh thạch, cũng không có linh khí, những đại yêu kia sử dụng thần khoáng linh, là thứ mà người trong thôn xóm nhỏ này không thể hưởng thụ nổi, cho nên bọn họ rất đói khát.

Họ đợi đến lúc trăng tròn, thổ nạp thêm mấy ngụm ánh trăng, để cho mình "Ăn no" một trận.

Bọn họ cẩn thận như vậy, là sợ ảnh hưởng đến mình nghỉ ngơi sao?

Loại cảm giác này khiến cho tâm tình Phương Nguyên có chút phức tạp.

Có một chút buồn, cũng có một tia vui mừng không dễ nhận ra, cuối cùng lại là một tiếng thở dài.

Phương Nguyên ở lại trong thôn làng nho nhỏ này một đoạn thời gian, mỗi ngày đều dạy bảo đám trẻ đọc sách, học chút đạo lý, thời gian khác thì lẳng lặng quan sát bộ lạc Yêu tộc nho nhỏ này, quan sát mỗi một chi tiết nhỏ của bọn họ.

Nếu đã tới, hắn liền muốn nhìn xem cái Yêu Vực này đến tột cùng là dạng gì...

Hắn thấy yêu quái trong bộ lạc này mỗi ngày vào núi đi săn, có con mồi lòng tràn đầy vui vẻ, giết chết tại chỗ, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn ngon lành, cũng nhìn thấy thời điểm bọn họ không có con mồi, liền núp ở trong phòng an tĩnh chịu đói.

Hắn thấy mỗi sáng sớm những đứa trẻ thức dậy, sẽ được người lớn chỉ dạy, bắt đầu cõng tảng đá lớn hơn so với bọn chúng bò qua bò lại, ma luyện kỹ xảo đi săn, luyện không biết mệt, chưa từng có một người kêu một tiếng mệt mỏi, cũng nhìn thấy bọn chúng tại thời điểm chạng vạng tối, liền co lại thành một đoàn chen chúc ở bên người lão tộc trưởng, nghe hắn kể chút chuyện khi còn trẻ.
Bình Luận (0)
Comment