Chương 1515: Nhìn Xem Cái Này Yêu Vực (1)
Hắn thấy cứ cách mấy ngày, trong bộ lạc sẽ tuyển ra một người đàn ông thông minh, chạy nhanh nhất, lén lút mang theo da thú và linh dược ngẫu nhiên hái được, đi đến chợ gần đó đổi muối ăn và gốm sứ, cũng thấy mỗi khi đàn ông đi chợ, tất cả phụ nữ trong đều bộ lạc đều rất lo lắng chờ đợi, sau đó nhìn thấy đàn ông an toàn trở về, thì như trút được gánh nặng.
Còn chứng kiến lúc bọn họ hứng tình, sẽ bắt một người phụ nữ đi vào trong rừng cây.
Bất kể thời gian địa điểm, có người hay không có người trông thấy, thậm chí cũng không quá để ý có phải vợ mình hay không...
...
...
Những chuyện mấy ngày nay thấy, khiến trong lòng Phương Nguyên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ kinh ngạc, nếu như bỏ qua lông và răng nanh trên mặt bọn họ, cái đuôi thường xuyên kéo trên mặt đất, thì Phương Nguyên cảm thấy mình như đang ở trong một cái thôn xóm nhỏ của Nhân tộc.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện vào rừng.
Những yêu ma này, cùng một chủng loại với yêu ma sâu trong huyết mạch, trí nhớ hắn sao?
Bỗng nhiên Phương Nguyên suy nghĩ muốn vào trong Yêu Vực quan sát.
Cơ hội tới rất mau.
Ngày hôm đó đang ăn cơm tối, hoặc nói sau bữa cơm duy nhất trong ngày, đám trẻ con vây quanh lão già, nghe lão kể lại những chuyện khi mình còn trẻ, đã từng đi tới những đâu, gặp bao nhiêu đại yêu truyền kỳ, khiến đám trẻ con nghe đến con mắt tỏa sáng, từng đứa quơ quơ móng vuốt nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu non nớt...
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên nghe thấy trong rừng dường như có tiếng xé gió mơ hồ truyền đến.
Bốn phương tám hướng đều có yêu khí, ẩn ẩn bao vây thôn loàng này.
Người trong bộ lạc vẫn hoàn toàn không biết, bẫy rập bọn họ bố trí ở ngoài thôn cũng không có bị tác động.
- Bạch!
Một thanh đại đao sáng tỏ, từ trên trời giáng xuống, rắn chắc cắm vào cái cối xay khổng lồ trong thôn, sau đó một thanh âm liền vang lên:
- Ha ha, đám lão già này, lén lén lút lút trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị chúng ta tìm ra...
- Không tốt...
Đàn ông trong bộ lạc đều rất kinh hãi, cầm cung tiễn và đại đao lên chuẩn bị liều mạng.
Nhưng là "Bành" một tiếng, người đàn ông hùng tráng xông vào đầu tiên, bị một nắm đấm đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, sau đó trong bóng tối, có một người đàn ông mặc áo da thú, trên mặt có hoa văn màu vàng, hai mắt hiện lên màu lam đi ra, theo hắn xuất hiện, bốn phương tám hướng xung quanh cũng có bóng đen từ từ hiện thân, tất cả đều cầm binh khí, trầm mặc mà tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Buông xuống, buông xuống!
Lão già thấy tình thế này, sắc mặt có chút tái nhợt, sau đó lão phản ứng lại rất nhanh, dùng sức phất tay, quát tháo đám người bên mình buông binh khí trong tay xuống, còn mình thì vội vàng chạy đến trước mặt người đàn ông mặt vàng kia, thở dài thật sâu, cười nói:
- Vị đại vương này bớt giận, bớt giận, hương dã tiểu yêu, không dám lỗ mãng, không biết đại vương đến từ núi nào, đến nơi này của ta có gì dạy bảo?
- Hắc hắc, vẫn có người hiểu chuyện!
Người đàn ông mặt vàng kia sờ đầu lão già, tùy tiện nói:
- Đám thỏ chỉ biết đào hang như các ngươi nghe kỹ cho Báo gia đây, hiện tại Nhân tộc lại muốn ồn ào gây chuyện, đại quân Ma Biên sắp đánh đến cửa nhà chúng ta rồi, Hô Phong đại vương Hô Phong sơn ta chuẩn bị tập hợp một nhánh đại quân đánh nhau với đại quân Ma Biên, cho nên, hiện tại tất cả các ngươi đầu binh cho Hô Phong sơn chúng ta đi!
- Hô Phong sơn...
Lão già nghe xong sắc mặt khó xử, ngập ngừng nói:
- Nhưng chúng ta... Trước kia chúng ta đều cống nộp cho Xích Hà sơn...
- Xích Hà sơn?
Người đàn ông mặt vàng cười lạnh một tiếng, vùng tay tát lão già lảo đảo, mắng:
- Còn muốn lấy Xích Hà sơn ra sao, có tin Báo gia ta coi ngươi là mật thám làm thịt hay không? Nói thực cho ngươi biết, lão lang Xích Hà sơn khí hậu đã hết, Hô Phong đại vương nhà ta hùng tài... Hùng tài... Dù sao cũng là rất mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt Xích Hà sơn, thu phục lão lang làm Tam đại vương của chúng ta...
Lão già nào dám nói nửa câu, chỉ bụm mặt, nói một tiếng không dám.
Những người khác trong bộ lạc cũng đều tuyệt vọng, ánh mắt mỗi người đều là hoảng sợ và tuyệt vọng.
...
...
Phương Nguyên ở trong phòng, đã nghe được rõ ràng.
Trong mấy ngày nay, hắn cũng đã biết rõ ràng thế cục xung quanh, biết xung quanh mảnh địa vực này, có hai con đại yêu lợi hại.
Một con là Hô Phong đại vương ở Hô Phong sơn, một con là Khiếu Nguyệt đại vương ở Xích Hà sơn, hai người tranh giành rất căng, nhưng vị đại vương Xích Hà sơn kia đã già, còn đại vương Hô Phong sơn lại đang thời kỳ trẻ tuổi, bình thường hai bên vẫn khá tốt, chỉ đánh tới đánh lui, nhưng xem ra, theo đại quân Ma Biên khẽ động, cũng khiến tình thế Yêu Vực biến hóa, hai vị này cũng bắt đầu dùng tất cả biện pháp tăng thêm thực lực.
Đối với cái bộ lạc nho nhỏ này mà nói, họ cũng phát hiện tình thế bây giờ không ổn, cho nên mỗi lần trong bộ lạc có người ra ngoài, đều cẩn thận từng li từng tí, thời điểm đi săn, cũng không dám vượt qua lôi trì một bước, chính là lo lắng bị người bên ngoài theo dõi.
Nhưng mặc cho bọn họ cẩn thận hơn nữa, ngày này vẫn tới.
Phản kháng là vô dụng, một khi phản kháng, những người này sẽ không chút do dự giết sạch toàn bộ thôn làng.
...
...
- Nhanh, đi thu dọn một chút đi, nếu có vật gì tốt, tranh thủ thời gian lấy ra cho Báo gia ta, có ta bao bọc sẽ ít chịu tội!
Tên Báo gia kia tùy tiện, ngồi ở trên cối xay, thản nhiên tự đắc.
Mấy người đàn ông trong bộ lạc, đều cúi đầu xuống đi vào trong phòng, ngoan ngoãn giống bọn họ thường xuyên ăn hươu.