Chương 1516: Nhìn Xem Cái Này Yêu Vực (2)
Có người nghe được lời của Báo gia, liền nhìn thoáng qua căn nhà đá của Phương Nguyên.
Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, bọn họ đều không có nói chuyện, chỉ trầm mặc thu thập da thú, nhặt cung tên và đao thương lên, sau đó đàn ông phía trước, đám trẻ nhỏ ở giữa, phụ nữ và lão già xếp ở phía sau, yên lặng chuẩn bị đi theo.
Đám Yêu Binh kia, cũng không có nghĩ đến vào từng cái nhà đá nhìn một phen, giống như không nghĩ tới có người ẩn giấu ở trong phòng, cũng không nghĩ tới những người này dám biết chuyện không báo.
Đợi bọn họ đi rồi, chắc hẳn bên trong Yêu Vực sẽ thiếu một cái bộ lạc nho nhỏ, trong yêu quân lại nhiều thêm mấy con yêu ma khát máu.
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, liền đẩy cửa đá đi ra, nói:
- Thả bọn họ ra đi!
...
...
- Soạt...
Bỗng nhiên nghe thấy còn có người, một đám Yêu Binh kinh hãi, không biết bao nhiêu binh khí và cung tiễn, lập tức chĩa sang.
Còn đám người trong bộ lạc, thì từng người kinh ngạc, không hiểu nhìn Phương Nguyên.
Báo gia đi ở phía trước nhất, nện bước đi tới, nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai khác, thì thoáng yên tâm.
Một đôi yêu nhãn màu lam nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Ta bảo ngươi thả bọn họ ra, mang ta trở về!
Mấy tên yêu nhân trong bộ lạc, đều ngẩn ngơ, bộ dạng mười phần không hiểu.
Còn tên Báo gia kia, giống như nghe được trò cười cái gì, quay đầu nói:
- Dựa vào cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Bởi vì ta so với bọn họ càng hữu dụng hơn!
Hắn vừa nói chuyện, vừa từ từ đi tới gần cây hòe to như thân người ở đầu thôn, quay đầu hỏi Báo gia:
- Ngươi thấy cái cây đại thụ này có to không? Người trong bộ lạc này cộng lại, có thể bẻ gãy cây hòe này hay không?
Báo gia sửng sốt, nhìn lại một chút, rồi cười nhạo nói:
- Đừng nói bọn họ... ngay cả ta cũng không đẩy ngã nó được!
Hắn nhất thời không có hiểu lời Phương Nguyên nói, còn tưởng rằng Phương Nguyên nói là đạp đổ.
Phương Nguyên cười hỏi hắn một câu:
- Thật sao?
Báo gia tùy tiện nói:
- Báo gia ta lấy đầu làm đảm bảo!
Phương Nguyên "Ừ" một tiếng, đưa tay đẩy gốc cây hòe kia một cái.
"Răng rắc" một tiếng, cây hòe to lớn bị gãy từ chỗ tay hắn đụng vào, cả cây bay ra ngoài, rơi xuống cách đó vài chục trượng, lúc này mới chậm rãi quay cuồng, cành lá quét lên mặt đất, cuốn lên không biết bao nhiêu tro bụi cùng cỏ dại.
Trong bộ bộ lạc đều trở nên an tĩnh.
Bất kể là yêu binh hay là người trong bộ lạc kia, từng người đều nghẹn họng nhìn Phương Nguyên trân trối.
Qua nửa ngày, Báo gia mới sững sờ đi tới trước người Phương Nguyên, cũng không sợ, trực tiếp nâng cánh tay Phương Nguyên lên xem xét nửa ngày, miệng nói:
- Bà mẹ nó, cánh tay này có bao nhiêu sức lực, đẩy lên trên người, không phải là muốn mạng già sao?
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy ta hữu dụng, hay là bọn họ hữu dụng?
Báo gia lắc đầu liên tục, nói:
- Không cách nào so sánh được, không cách nào so sánh được, bọn họ ngay cả một đầu ngón tay của ngươi cũng kém hơn!
Phương Nguyên hướng dẫn từng bước, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy thả bọn họ, mang ta đi theo có phải khá hơn một chút hay không?
Báo gia nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khua tay nói:
- Thả thả, thả hết những phế vật kia ra!
Phương Nguyên hài lòng nhẹ gật đầu.
Người trong bộ lạc đều choáng váng, nhìn đám yêu binh mặc kệ bọn họ, chỉ vây quanh Phương Nguyên đi ra bên ngoài bộ lạc, cảm giác như là ở trong mơ.
Không biết qua bao lâu, lão già kia mới phản ứng lại, dắt một đám trẻ quỳ ở trên mặt đất, học đại lễ của Nhân tộc, cái đuôi phía sau cũng dương lên giống như cột cờ.
...
...
- Sức lực lớn như thế nào mới có thể đánh gãy cái cây này đây?
Phương Nguyên đi theo đám người Báo gia rời khỏi bộ lạc, Báo gia vừa đi vừa khoa tay múa chân.
Phương Nguyên thì nhẹ nhõm, phản ứng của tên Báo gia này rất phù hợp với dự đoán của về hắn đám tiểu yêu này, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Đều đi ra hơn mười dặm, bỗng nhiên tên Báo gia mới phản ứng lại, nói:
- Không đúng, vì sao vừa rồi ta không mang bọn họ theo?
Phương Nguyên nói:
- Không dùng được việc gì, còn lãng phí lương thực!
Báo gia bừng tỉnh, vỗ bả vai Phương Nguyên nói:
- Đúng đúng đúng, may mắn ngươi thông minh!
- May mắn ngươi không thông minh mới đúng, nếu không cái đầu thú vị kia đã không còn trên cổ...
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ đến, cũng có chút không để ý tình cảnh hiện tại của mình.
Đã quan sát bộ lạc này, vậy đi nhìn mấy tên đại vương tụ tập chúng yêu chiếm núi cũng rất có ý tứ!
Đến tột cùng chúng sinh linh Yêu Vực, nên diệt hay nên lưu, nên thu phục hay nên áp chế, cũng phải có đáp án.
Muốn tìm ra được đáp án, thì hắn phải nhìn thêm mấy nơi!
Hô Phong sơn nằm ở bên ngoài bộ lạc nhỏ này trăm dặm, là một ngọn núi lớn hiểm trở, yêu khí cuồn cuộn, nhiều độc chướng rắn rết, nhìn như là một cái yêu quật, Báo gia mang theo Phương Nguyên, một đường chạy tới, lúc đi đến chân núi, đã gặp một đám người giống như Báo gia đứng ở bên ngoài cửa, bọn họ mang theo Yêu Binh xếp thành hai hàng dài đi trở về, người có vận may tốt, sẽ dẫn theo một nhóm lớn, người xui xẻo hai tay trống không trở về, từng tên đều lộ ra hình thù kỳ quái, đầu dơi mắt chuột cũng là dễ nghe.
Phương Nguyên dựa vào những gì mình thấy ven đường và ghi chép trong điển tịch, đã hiểu rõ không ít.