Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1522 - Chương 1522: Ngu Ngốc Ngu Mãng, Dã Tính Khó Thuần Phục (2)

Chương 1522: Ngu ngốc ngu mãng, dã tính khó thuần phục (2)
Phải biết, đây không phải là binh lính hung hãn đã trải qua vô số rèn luyện!

Trong những yêu binh yêu tướng này có rất nhiều kẻ trước đó không lâu vẫn kiếm ăn ở khắp thôn xóm trong núi sâu, chưa từng trải qua huấn luyện gì, cũng không mấy trung thành với Hô Phong Đại Vương. Chỉ khi bọn họ đối mặt với những lúc chém giết mới để lộ ra bản tính!

Một khi phát ra hung tính trên người, bất kể tình hình thế nào cũng chỉ biết chém giết mà thôi!

Người như vậy mà thả tới trên chiến trường sẽ dũng mãnh tới mức nào ?

- Vậy không cần quan tâm tới hắn nữa !

Đúng lúc này, Hô Phong Đại Vương thấy thật sự không có cách nào nhắc Hổ tướng quân rút lùi, cũng nổi tính ngoan độc, vung tay lên nói:

- Người này đáng chết ở trên núi, không cần để ý chúng. Lại phái hai đội người giả vờ đi tấn công núi...

Nói xong lại lấy xuống hai yêu cờ, lệnh cho hai vị yêu tướng xông tới.

- Giết...

Có thể thấy hai đội yêu binh hung hãn lao về phía Xích Hà Sơn. Lúc này, trên Xích Hà Sơn, lão Lang và yêu binh mấy đường đã giết sạch yêu binh thuộc hạ của Hổ tướng quân, ngay cả Hổ tướng quân cũng bị mấy yêu tướng xông tới, dùng loạn đao phân thây. Lại vừa vặn thấy có mấy đội yêu binh từ dưới chân núi vọt tới, còn tưởng bọn họ muốn tới cứu viện.

- Đánh xuống đi, giết sạch bọn chúng, lấy khí thế đánh luôn tới Hô Phong Sơn!

Trên Xích Hà Sơn xuất hiện một lão già khoác áo lông cừu màu xám trên người, trên cổ đeo một vòng cổ bằng đầu lâu khô, ánh mắt cực kỳ thâm độc. Hắn vung tay lên, yêu binh mấy đường trong sườn núi lại nhân lúc khí thế đang toàn thắng, lao thẳng từ trên núi xuống.

Có yêu binh mấy đường khác cũng nhận lệnh, lại muốn từ một hướng khác đuổi xuống núi, lao thẳng về phía Hô Phong Sơn.

- Vù vù...

Yêu binh mấy đường Hô Phong Sơn vừa mới đánh đến dưới chân núi Xích Hà Sơn, lại đụng phải yêu binh mấy đường từ phía trên đánh xuống. Yêu binh Hô Phong Sơn còn chưa chém giết tới đầu óc mê muội, vội vàng hô to gọi nhỏ, có ý lùi lại, dụ chúng tới chỗ mai phục. Nhưng yêu binh yêu tướng Xích Hà Sơn vừa thấy bọn họ rút nhanh, còn tưởng mình dọa được bọn họ nên đầy đắc ý, mắng to chạy tới.

Có một số yêu binh Hô Phong Sơn lùi lại không kịp, bị quân của Xích Hà Sơn lao qua, dùng đao lớn bổ về phía sau lưng, không thể không xoay người lại chém giết đón đỡ. Còn có một số nghe yêu binh yêu tướng Xích Hà Sơn mắng quá khó nghe, trong lòng giận lên, lại quay đầu chém lại.

Bọn họ vừa mới chạy tới chỗ mai phục, lại có một đội yêu binh bị yêu tướng Xích Hà Sơn vượt qua, đám yêu binh này lại có thể lập tức quay đầu, hô to gọi nhỏ đánh với bọn họ, hoàn toàn không để ý tới chuyện bây giờ mình nên rút khỏi khu vực này.

Điều càng làm cho người ta không biết phải làm sao là, yêu binh yêu tướng phía trước đã thành công chạy trốn nhìn thấy người của mình bị đuổi kịp chém giết, lại quên mất nhiệm vụ ban đầu của mình là gì, lập tức hô to gọi nhỏ lại lao trở lại.

Vào lúc này, đáng lẽ phải là yêu tướng hạ lệnh, bảo bọn họ nhanh chóng lui lại, nhưng kết quả...

... Yêu tướng nóng đầu lên, cũng quay về giết theo!

- Vậy phải làm sao đây?

Nhị đại vương Du Thạch bên cạnh Hô Phong Đại Vương vừa thấy vậy, nóng nảy:

- Đám ngu ngốc này quên chuyện rút ra ngoài rồi!

Hô Phong Đại Vương điên lên, nói:

- Vậy cho chúng cùng chết cháy đi!

Hắn sai mấy tiểu yêu binh đuổi qua, cầm theo cờ lệnh cắm vào vị trí khác nhau.

Ầm ầm...

Một ánh lửa bốc lên tận trời cao, trong chiến trường ác liệt dưới chân núi thoáng cái bốc lên ngọn lửa đỏ đáng sợ. Trong ngọn lửa này bao quanh, bất kể là yêu tướng của Xích Hà Sơn hay yêu tướng của Hô Phong Sơn đều không ngừng kêu gào trong lửa cháy.

Cho dù trên người bị lửa đốt, yêu binh hai bên vẫn cố sống cố chết bóp cổ đối phương...

- Yêu binh của ta...

Lão Lang trên Xích Hà Sơn thấy cảnh tượng như vậy, vành mắt muốn nứt ra.

Một biển lửa này nuốt sống ba nghìn yêu binh của hắn, lại thêm hơn một ngàn yêu binh của Hô Phong Sơn!

- Ha ha, xông lên đi...

Mà lúc này, Hô Phong Đại Vương chỉ nhìn thấy phần lớn yêu binh của Xích Hà Sơn đều bị biển lửa nuốt hết, sao còn nhớ được mình cũng có một nghìn yêu binh bị biển lửa nuốt sống. Hắn mừng như điên, vội vàng ra lệnh, dẫn theo yêu binh mấy đường bên cạnh lên yêu mây, vội vàng xông về phía Xích Hà Sơn, bị đánh bất ngờ, bọn họ chặn lão Lang và đám thân vệ ở trên núi, lại bắt đầu chém giết.

Xích Hà Sơn còn có mấy nghìn yêu binh khác, nhưng chúng đã theo phía khác xuống núi, trong giây lát tất nhiên không kịp quay về cứu viện.

Cho nên, cuộc chiến này cũng không có gì đặc biệt. Hô Phong Đại Vương nhanh chóng giết sạch đám thân tín bên cạnh lão Lang. Hắn hóa ra thân yêu không ngờ là một con trăn lớn hung hãn cuốn chặt lấy lão Lang, nhìn vẻ mặt khủng hoảng lão Lang, đắc ý nhìn trời cười lớn.

Lão Lang kêu to:

- Đại Đại Vương đừng giết ta, ta bằng lòng làm tam đại vương cho ngươi...

Hô Phong Đại Vương cười ha ha nói:

- Bây giờ bản đại vương đã có tam đại vương, còn cần ngươi sao?

Hắn há miệng nuốt lão Lang vào.

Đám yêu binh yêu tướng xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hoan hô, tiếng kêu vang vọng cả trời cao.

Mà trong những tiếng hoan hô này, chỉ có Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, đứng ở trên đỉnh núi phía xa nhìn đám người điên cuồng này.

Không biết qua bao lâu, hắn mới thì thầm:

- Đám ngu ngốc ngu mãng, dã tính khó thuần, hung hãn đáng sợ. Đây... mới là Yêu tộc sao?
Bình Luận (0)
Comment