Chương 1536: Huyết tế Minh Hà (1)
Cho nên, bây giờ Phương Nguyên cũng chỉ có thể phân biệt được sự khác biệt hình thể giữa bọn họ. Một người trong đó không cao, xinh xắn lanh lợi, một người cao gầy, trầm mặc ít nói, một người dáng ngọc, giọng khàn, còn có một người hơi mập.
Những người này nói rất ít, chỉ có người đàn ông dáng ngọc kia mở miệng, quyết định thời gian với Bàn Sơn Hoang Viên. Sau khi cùng mấy người khác rời đi, Phương Nguyên mới nghe ra được từ những lời Bàn Sơn Hoang Viên nói, biết người đàn ông kia là người bên dưới Tầm Đạo Sứ.
Phương Nguyên tất nhiên biết:
- người kia” được những thiếu chủ Yêu Vực này nhắc tới là chủ Hắc Ám.
Trong lòng hắn nghĩ, bản thân mình ở Long Tích đã từng giết chết Bất Động Minh Vương Sứ một lão đồng thành tinh, người kia có thực lực rất mạnh, lúc trước nếu mình không mượn trận pháp, sợ rằng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng cho dù là vậy, người này hình như chỉ đứng thứ hai dưới tay của chủ Hắc Ám. Điều này lại nói rõ còn có một người mạnh hơn hắn, không biết có phải chính là Tầm Đạo Sứ trước mắt này không...
Về phần mấy người khác, ngay cả đám người Yêu Vực cũng không biết thân phận của bọn họ, Phương Nguyên lại càng không biết.
Chỉ là hắn biết, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, lại phải cố bình tĩnh, lẳng lặng chờ.
Tới tối ngày thứ ba lại là một đêm trăng tròn, thiếu chủ Bạch Phong tộc mới dẫn theo bọn họ tiến đến phía sau Lạn Thạch Sơn.
Chỉ thấy thiếu chủ các mạch đều đã đến, mỗi người đều giống như thiếu chủ Bạch Phong, dẫn theo năm tên yêu hầu xem như hộ vệ, Bàn Sơn Hoang Viên làm cho người khác tương đối chú ý, một mình hắn lại dẫn theo mười người, hơn nữa trong mười người này còn có ba người chính là Nhân tộc. Một người trong đó là quản sự họ Thôi. Điều khiến người ta ngạc nhiên là trong ba Nhân tộc này lại còn có một đứa trẻ.
Mà bốn người thần bí kia không hề đi cùng, mỗi người dẫn theo một nhóm thủ hạ, xem ra, số lượng chỉnh thể hình như còn nhiều hơn các thiếu chủ Yêu Vực cộng lại. Những người này tất nhiên có chút bất mãn, nhưng thấy Bàn Sơn Hoang Viên không mở miệng, bọn họ cũng chỉ có thể cố nhịn.
Đoàn người tập trung một chỗ, trầm mặc ít nói chờ đợi.
Mãi đến khi tăng nhô cao trên đỉnh đầu, mới nghe Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Thời gian đến rồi!
Bàn Sơn Hoang Viên vừa nói dứt lời, đám yêu ở đó đều ngẩng đầu lên, sau đó chỉ thấy trên đỉnh Lạn Thạch Sơn chợt có một hơi thở phun ra nuốt vào, mặt trăng treo trên bầu trời trở nên mơ hồ.
Có thể thấy ẩn hiện một mặt trăng to như thắt lưng người từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống Lạn Thạch Sơn, khi gần đến đỉnh núi, khí cơ lại phun ra, ánh trăng lại di chuyển lên trên giống như nước thủy triều, một lên một xuống, từ từ tản ra.
- Là lão Viên...
Trong lòng Phương Nguyên xúc động, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Tất cả Yêu tộc trời sinh lại biết cách phun ra nuốt vào ánh trăng, nhưng phun ra nuốt vào thế nào lại có liên quan đến tu vi. Có bản lĩnh phun ra nuốt vào ánh trăng lại hình thành hiện tượng kỳ lạ như vậy, khí cơ gào thét, che khuất cả ngọn núi, chỉ sợ cũng chỉ có một Bàn Sơn Lão Viên này...
Phương Nguyên thầm nhủ mình phải cẩn thận một chút!
Trước khi đi tới Yêu Vực, hắn đã biết mình phải cẩn thận với những lão quái vật này!
Bây giờ xem ra, suy tính của mình trước đó... Rất chính xác!
Chỉ dựa vào lão Viên này phun ra nuốt vào không khí lại có thể nhìn ra lão yêu quái sống hơn hai ngàn năm này thật sự đáng sợ!
- Đi thôi!
Trong lúc Bàn Sơn Lão Viên phun ra nuốt vào không khí, Bàn Sơn Hoang Viên trầm mặt và khẽ quát một tiếng, dẫn theo đám yêu đi về phía đình nghỉ mát sau Lạn Thạch Sơn. Đình này rất rộng, chiều dài hơn mười trượng. Nhóm người bọn họ đều tiến vào lại có hơi chật, nhưng Bàn Sơn Hoang Viên vẫn lệnh cho mỗi người đi theo, chen chúc hết một chỗ.
Bởi quá quá chật chội nên không khỏi ép sát vào nhau, sau đó lại nghe có người cười "hì hì".
Sau đó vang lên tiếng thiếu chủ Đảo Dược tộc quát:
- Người nào lại dám động vào người ta?
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, chỉ là không ai thừa nhận.
- Đừng vội nói chuyện!
Bàn Sơn Hoang Viên hạ giọng kêu lên một tiếng. Khi thấy rõ tất cả đám yêu đã bước vào trong đình, hắn lại giơ tay lên bấm một pháp trận, xung quanh không biết có bao nhiêu trận quang được che giấu, thoáng cái đã sáng lên, hóa thành từng đường ánh sáng mơ mịt bao phủ cả đình. Dùng mắt thường có thể thấy rõ, xung quanh có rất nhiều phù văn bay lượn, giống như những ngôi sao vừa đẹp vừa lộng lẫy.
- Không ngờ cái đình này lại là đại trận truyền tống...
Trong đầu Phương Nguyên hiện lên một ý nghĩ.
Đại trận truyền tống chính là một trận thế cao cấp nhất trên thế gian. Trong nhân tộc có không ít người biết, nhưng ở Yêu Vực lại hiếm thấy. Muốn thiết lập đại trận truyền tống như vậy, tuyệt đối không dễ dàng, bởi vậy chỉ có đạo chính thống cổ xưa nhất mới có. Trước đó không ai ngờ được bộ tộc Bàn Sơn lại có thể lập một đại trận truyền thống ở phí sau núi. Đây thật sự là một công trình khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Khi nhìn thấy được trận thế này, Phương Nguyên chợt hiểu rõ, không trách được Bàn Sơn Lão Viên phun ra nuốt vào ánh trăng lúc này!
Hắn cố ý dẫn động khí cơ, nhằm che giấu cho khí cơ vận chuyển đại trận truyền tống này!
Xem ra, bộ tộc Bàn Sơn này quả nhiên vô cùng cẩn thận!
Chẳng những mượn danh nghĩa chúc thọ để thiếu chủ các mạch tập trung ở Lạn Thạch Sơn, còn trực tiếp xây dựng đại trận truyền tống, truyền tống đến nơi bọn họ muốn đi, để tránh bị người trên đường theo dõi, thậm chí còn nghĩ xong kế sách che giấu đại trận truyền tống vận chuyển.
Từng vòng nối tiếp nhau, đa mưu túc trí như vậy, ai nói Yêu tộc ngốc chứ?