Chương 1538: Đồng Đồng rất ngoan (1)
Đám yêu nghe được, lúc này mới hiểu lời bộ tộc Bàn Sơn Viên nói, âm thầm gật đầu:
- Hóa ra cần phải huyết tế Minh Hà mới có thể qua được!
Mà trong đám yêu, Phương Nguyên nghe được lời nói có chút đắc ý của hai người đó, sắc mặt trầm xuống.
Hai quản sự Nhân tộc đồng thời thi triển pháp lực, đưa ba vại lớn lên không trung, sau đó chậm rãi rót xuống. Bên trong nhất thời có du hồn, có máu tươi, có tim gan rơi xuống giữa sông. Cũng trong giây lát đó, bên dưới lại chợt có tiếng nước sông rít gào, nước sông màu đen văng lên cao nghìn trượng, bên trong có thể thấy được bóng ma bay lượn, cuốn đi mọi thứ từ trong miệng ba vại này đổ xuống.
Ba cái vại này nhìn không lớn, nhưng bên trong có chứa càn khôn, rót xuống từng chút một, rót đủ một nén hương mới xong. Đến lúc này, nước sông hung hãn đã yên ả hơn nhiều, nhưng vẫn có bọt sóng bay lên.
Hình như bên dưới có vài Ma Thần gào thét, còn chưa chịu yên.
Trong các thiếu chủ yêu mạch lại người không nhịn được hỏi:
- Huyết tế đã xong, sao còn chưa xoa dịu được cơn giận của Ma Thần?
Bàn Sơn Hoang Viên thản nhiên nói:
- Vẫn thiếu vật tế!
Đám yêu vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại Thôi quản sự, lại thấy hắn cười vẫy tay gọi bé trai ngây thơ tới. Hắn giơ tay xoa đầu đứa trẻ, cười khiêm tốn, cung kính nói với đám yêu:
- Vật tế cuối cùng ở trên người bé trai mang thiên phú dị bẩm. Chỉ có hiến tế nó mới có thể hoàn toàn xoa dịu cơn giận của Minh Hà, chúng ta mới có thể bình yên qua được...
Hắn nói xong lại cười dịu dàng với đứa bé trai kia:
- Đồng Đồng có ngoan không?
Bé trai ngây thơ, ngoan ngoãn nói:
- Đồng Đồng thật ngoan, Đồng Đồng nghe phụ thân nói!
Trên mặt Thôi quản sự hiện ra vẻ dịu dàng và khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu đứa bé trai kia rồi khẽ khích lệ:
- Vậy Đồng Đồng nghe lời, tự mình nhảy xuống, bây giờ đã đến lúc ngươi hiến thân cho sự nghiệp lớn của Yêu Vực chúng ta rồi...
Lúc này trên vách núi dựng đứng đã đầy người đứng, tất cả mọi người đang nhìn hai cha con này nói chuyện.
Vẻ mặt Thôi quản sự cưng chiều, bé trai này ngoan ngoãn ngây thơ thoạt nhìn lại giống như hai cha con bình thường. Nhưng nội dung bọn họ nói chuyện lại làm cho người ta sởn tóc gáy. Lúc đầu, đám yêu đã để ý đến sự tồn tại của bé trai này, chỉ cảm thấy khí cơ của nó kỳ lạ, có thiên phú khác thường, còn tưởng bộ tộc Bàn Sơn cố ý dẫn đến một binh khí hình người nào đó, làm sao có thể ngờ được lại là vật tế cuối cùng?
Bọn họ càng không ngờ vật tế này còn là con trai của Thôi quản sự!
Cho dù là đám yêu, lúc này cũng có chút khó chịu. Một lát sau, thiếu chủ Đằng Vân có hai sừng hươu cười khan, nói:
- Ôi, không trách được hai tộc Thôi, Xung lại được mạch Bàn Sơn coi trọng như vậy. Lần này Thôi Xương tiên sinh được trọng dụng không nói, Xung tiểu ca nhi cũng được đại ca Bàn Sơn nhận làm nghĩa tử, hôm nay vừa thấy, các ngươi trung thành với mạch Bàn Sơn, quả thật...
Thôi quản sự nghe hắn nhắc tới bốn từ "Thôi Xương tiên sinh" lại không cười nữa, nghiêm mặt nói:
- Thiếu chủ Đằng Vân khách sáo rồi. Từ nghìn năm qua, sau khi Thôi thị ta tới Yêu Vực, may mắn được mạch Bàn Sơn giáo dục khai hóa mới có địa vị cùng bảo đảm như ngày hôm nay. Mạch Bàn Sơn đối với chúng ta ơn nặng như núi, có nhật nguyệt chứng giám. Bây giờ Đại lão gia cần tìm một bé trai thích hợp làm vật tế, lại chọn con trai ta là may mắn của nó. Mạng của Thôi mỗ cũng do Đại trưởng lão cho, làm sao có thể tiếc một đứa con trai?
Mấy vị thiếu chủ Yêu Vực bên cạnh nghe, có không ít kẻ cười khan gật đầu, cảm thấy thú vị.
Ngược lại Bàn Sơn Hoang Viên đại lão gia mạch Bàn Sơn vẫn lạnh lùng, sắc mặt không hề thay đổi.
Thôi Xương để ý đến vẻ mặt của Bàn Sơn Hoang Viên lại có thể hiểu ý, biết vị đại lão gia này không kiên nhẫn nữa. Hắn lại lộ vẻ áy náy nói với đám yêu:
- Vẫn mong các vị tôn chủ chờ một chút, tiểu lão nhi dâng vật tế đã...
Hắn nói xong lại dẫn bé trai này đi tới vách đá, dùng ánh mắt khích lệ nó.
Đứa bé trai kia trước đó còn nói ngoan ngoãn, nhưng đi tới vách đá, chỉ thấy nước Minh Hà bên dưới cuồn cuộn đang nổi sóng lớn cao mười mấy trượng, trong sóng lớn lại có vô số bóng ma dữ tợn bay lượn, trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ, do dự không chịu bước tới.
- Đồng nhi ngoan, Đồng nhi không phải sợ, ngươi nhảy xuống, lại lập được công lớn cho Bàn Sơn tộc, kiếp sau nhất định có thể gửi hồn người sống thành hậu nhân của Bàn Sơn tộc, đến lúc đó sẽ chơi đùa với đám người tiểu thiếu gia, bọn họ sẽ thích ngươi, đây không phải là chuyện ngươi thích nhất sao?
Thôi Xương chậm rãi nói, khuyên nó.
Cậu bé yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân mình:
- Bọn họ sẽ không đánh ta nữa sao?
Thôi Xương vội nói:
- Bọn họ là thiếu gia, thiếu gia giáo huấn nô tài là chuyện đương nhiên, không thể thù hận biết không?
- Phụ thân, hài nhi biết sai rồi!
Bé trai này cuối cùng quyết định, quay người đi.
Nhưng chân nó vẫn không nhúc nhích, chỉ nắm chặt hai nắm tay, hình như đang cố lấy căn đảm.
Thôi Xương sợ nó dây dưa quá lâu đành thở dài một tiếng, bàn tay chậm rãi đặt ở trên vai của bé trai này, giống như muốn đẩy xuống.
Không khí xung quanh chợt khẩn trương.
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn luôn ở phía sau thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt không khỏi trở nên thâm trầm.
Hắn không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này là phẫn nộ hay căm giận, thất vọng hay chán ghét, hình như đều có cả, lại hình như không có gì. Không biết sao, hắn cảm thấy bây giờ mình hình như càng lúc càng lãnh đạm.
Lúc này rõ ràng mình đáng lẽ phải tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cảm thấy bi thương.