Chương 1539: Đồng Đồng rất ngoan (2)
Hắn lắc đầu, cố xua đi cảm giác trống rỗng trong lòng và bước tới một bước.
Nhưng vào lúc này, trong đám người chợt vang lên một giọng nói:
- Khoan đã!
Giọng nói này khiến Phương Nguyên hơi ngẩn người, quay đầu nhìn lại. Đám yêu cũng quay đầu lại theo. Chỉ thấy người nói chuyện chính là người cao gầy trong bốn người do chủ Hắc Ám phái qua. Giọng nói của hắn đã được pháp thuật thay đổi nên không nghe ra được giọng ban đầu, chỉ có vẻ dửng dưng nói:
- Không cần dùng một đứa trẻ Nhân tộc như vậy để tới hiến tế cho Minh Hà chứ?
Bàn Sơn Hoang Viên liếc nhìn hắn với sắc mặt không vui, lạnh lùng nói:
- Các hạ không tin pháp môn do mạch Bàn Sơn ta thôi diễn ra à?
Người kia lạnh lùng nói:
- Ý của ta là... sao không dùng đứa trẻ của Yêu tộc các ngươi?
Những lời này lập tức khiến mọi người ở đó có chút khẩn trương.
Các thiếu chủ yêu mạch vốn duy trì thái độ thù địch với bốn người ngoài qua tranh đoạt bảo vật ma đạo kỳ lạ, bỗng nhiên nghe được sự khiêu khích rõ ràng của hắn, trong lòng càng căm thù hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đã có sát ý.
Bàn Sơn Hoang Viên cũng thoáng biến sắc, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời không mở miệng.
Nhưng đúng lúc này, quản sự Thôi Xương của mạch Bàn Sơn, bỗng nhiên tiến lên một bước, bái lạy bốn người.
Trên mặt hắn cười khiêm tốn hèn mọn, nói:
- Các vị tôn thượng đừng vội, lại nghe tiểu lão nhi nói một lời, chuyện này là do tiểu lão nhi ta hoàn toàn tự nguyện, không phải đại lão gia ép ta. Dù sao, trước kia tiểu lão nhi đã được đại lão gia coi trọng, cùng giúp đỡ thôi diễn, trong lòng hiểu rõ nhất, vật tế cuối cùng này không chỉ là cần tìm một cậu bé, còn phải là người có huyết mạch Ma Thần mới được. Trong Yêu Vực, huyết mạch như vậy thật sự rất hiếm thấy. Con trai ta vừa vặn thích hợp, nói vậy đây cũng là trời xanh đặc biệt chọn nó tới giúp đại lão gia...
- Hi sinh một đứa con để đổi lấy Yêu Vực quật khởi, ta thấy đó là cái chết có giá trị...
Lời hắn nói rất rộng lượng, rất săn sóc, hình như cũng rất lý tính.
Xung quanh lại xuất hiện sự im lặng áp lực hơn, chỉ thỉnh thoảng mới có vài tiếng cười khẽ của các thiếu chủ yêu mạch.
- Trời xanh không khốn kiếp như thế!
Bóng dáng xinh xắn, lanh lợi trong bốn bóng đen kia chợt lạnh lùng nói:
- Nó là con trai ngươi, ngươi lại muốn đưa hắn đi hiến tế, nếu thật sự trung thành với mạch Bàn Sơn như thế, sao ngươi không ôm con trai ngươi cùng nhảy xuống Minh Hà đi?
Thôi Xương nghe được câu này liền biến sắc.
Nhưng hắn chỉ im lặng một lát lại chậm rãi mở miệng, trên mặt bình tĩnh, giọng nói lang lảnh:
- Nếu mạch Bàn Sơn ta cần tiểu lão nhi nhảy xuống, vậy tiểu lão nhi tuyệt đối sẽ không tiếc mạng tiện này!
...
...
Áp lực của không khí chung quanh nhất thời đạt tới mức cao nhất, hai người áo đen vừa nói cũng nghẹn họng.
Lúc này, một đám thiếu chủ yêu mạch xung quanh đã không kìm chế được nữa. Thiếu chủ Đằng Vân cười lạnh nói:
- Đây là nể tình vị nào đó, mới cho phép các ngươi tới mưu đoạt tạo hóa của Đại Tự Tại Thần Ma Cung với chúng ta, bây giờ còn chưa tiến vào trong cửa cung, các ngươi đã muốn đau lòng cho một đứa trẻ Nhân tộc, nếu không đồng ý đưa hắn đi huyết tế, vậy các ngươi nói xem có cần lấy tạo hóa này nữa không?
- Không sai, có thể mời các ngươi đi chung đã rất tốt rồi, lại còn nhiều ý kiến như vậy?
- Không còn nhiều thời gian nữa, còn muốn tiếp tục ở đây nói linh tinh nữa à?
-...
-...
Những lời công khai lên án vang lên, bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng.
Nhưng trong thời điểm giương cung bạt kiếm này, đứa bé trai đứng bên vách đá đột nhiên lấy dũng khí, quay đầu lại giòn giã nói:
- Các ngươi không cần nói nữa, Đồng Đồng nghe lời đại lão gia nói, nghe lời phụ thân nói, không nghe các ngươi! Phụ thân nói, Đồng Đồng lập được công lao lớn, kiếp sau sẽ gửi hồn thành yêu quái, Đồng Đồng thích làm yêu quái, không thích làm người...
Vừa nói chuyện, nó lại có thể giang hai cánh tay nhỏ bé ra, chủ động nhảy xuống vực sâu hiểm trở.
Nó giống như một con chim nhỏ nhảy vào trong núi lửa.
Vóc người tuy nhỏ nhưng vào lúc này lại có vẻ rất kiên nghị.
- Ngươi...
Chẳng ai ngờ bé trai này sẽ chủ động nhảy vào trong Minh Hà, nhất thời hoảng loạn.
Trong bốn người bóng đen, kẻ có dáng người xinh xắn kia ở gần hơn, vội vàng giơ tay kéo cậu bé kia, nhưng dù có nhanh cũng không ngờ khi ngón tay mình khó khăn lắm mới có thể nắm được người cậu bé, cậu bé này chợt quay người lại, tức giận đánh một cái vào tay người đó, đồng thời thân hình biến mất trong không trung kỳ lạ, lúc lại xuất hiện đã đến đáy vực...
... Đây là thiên phú của nó!
Nó có thể được lựa chọn làm vật huyết tế là vì trên thân nó có huyết mạch Ma Thần, nắm giữ thiên phú.
Ầm!
Trong giây lát khi bé trai này tới gần nước Minh Hà, trong nước sông Minh Hà lại đột nhiên có sóng lớn bay cao trăm trượng, giống như một con thú lớn nóng lòng không chờ được cuốn lấy bé trai này kéo vào trong Minh Hà, lại không có động tĩnh gì nữa.
Bé trai này dùng thiên phú của mình, giúp mình hoàn thành hiến tế.
Nước Minh Hà quá xiết, nó lại thay đổi quá nhanh, đến nỗi không người nào có thể cứu được nó.
Vào giờ phút này, Phương Nguyên cũng chợt thấy cơ thể lạnh giá, cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lúc hắn lao đến vách đá, lại chỉ có thấy đứa bé trai kia bị nước Minh Hà cắn nuốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tươi cười.
Nụ cười kia có chút đắc ý, cũng có chút chờ mong, cùng với có chút khủng hoảng...
Trái tim Phương Nguyên chợt đập mạnh.
Trong lòng có cảm giác mất mát không sao tả xiết, giống như sóng to gió lớn dâng trào.
Cũng may, lúc này không ai quan tâm tới hắn. Tất cả thiếu chủ yêu mạch cùng với yêu hầu đi theo bọn họ đều nhìn người áo đen vừa định nắm lấy đứa bé kia với ánh mắt không tốt, mơ hồ lộ ra sự chê cười và sát ý.
Mà người mặc áo đen kia vẫn giơ tay ra ngoài, không thu lại.