Chương 1545: Không muốn tỉnh lại (2)
Thực lực của Yêu Đao Xung Bảo này mạnh như thế, đạt tới nửa bước Nguyên Anh, sao có thể bị cóc yêu này dùng hai ngón tay kìm chế được?
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng, Phương Nguyên cũng biết chúng đã nhìn ra được điều gì. Sợ gặp phiền phức, trước lúc chúng muốn nói gì đó, hỏi gì đó, hắn trực tiếp phất tay áo về phía trong hư không. Không khí xung quanh dường như bị hút hết, một tầng khí xanh chậm rãi tràn ra xung quanh, lướt qua không trung, lại mang đi rất nhiều sinh mạng.
Trên mặt tất cả yêu hầu vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, đứng ở đó, có kẻ còn nắm binh khí trong tay.
Vẻ mặt tất cả đều cứng đờ, không còn hơi thở nữa.
Một lát sau, những tiếng bịch bịch vang lên, mỗi yêu hầu đều ngã xuống.
Ở đó chỉ còn lại Thôi Xương cùng Xung Bảo vẫn đứng, ánh mắt bọn họ nhìn Phương Nguyên đầy khủng hoảng và không hiểu.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Thôi Xương há miệng, không biết tốn bao nhiêu sức mực, cuối cùng mới khó nhọc hỏi:
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên nói:
- Phương Nguyên Nhân tộc!
Ngón tay của hắn vẫn kẹp chặt đao của Yêu Đao Xung Bảo, ánh mắt lại chậm rãi nhìn lướt qua mặt của Thôi Xương cùng Xung Bảo, thản nhiên nói:
- Ta tạm thời không giết các ngươi, bởi vì ta rất tò mò, các ngươi là Nhân tộc, sao lại bỏ xuống chút tôn nghiêm cuối cùng?
Lúc hỏi những lời này, hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Từ trước đến nay hắn không thích Yêu tộc, bây giờ còn không thích hai người này hơn cả Yêu tộc.
Nhưng càng như vậy, hắn càng không muốn trực tiếp giết chết, hắn càng muốn biết suy nghĩ trong lòng bọn họ hơn.
Hai Nhân tộc này chẳng khác gì mình, bọn họ không có huyết mạch Yêu Vực, bởi vì Yêu Vực không cho phép bọn họ và Yêu tộc thông hôn, cho rằng huyết mạch của bọn họ dơ bẩn, tổ tiên của bọn họ đều đến từ Vân Châu giống mình. Thậm chí thiên phú của hai người này cũng không tệ lắm. Nhất là Yêu Đao Xung Bảo, nếu ở Nhân tộc, hắn nhất định là một nhân vật thiên kiêu.
Nhưng chính là hai người như vậy, vì sao lại biến thành thế này?
Một kẻ sẵn lòng vì Yêu Vực hiến con huyết tế, một kẻ sẵn sàng vì Bàn Sơn giãi bày tâm can...
Hắn muốn biết nguyên nhân!
- Ngươi... Nhân tộc ngươi thật lớn mật, lại dám... Ngươi làm sao dám... dám đối xử với chúng ta...
Thôi Xương đứng cách Phương Nguyên không xa, trên mặt hắn lộ vẻ phẫn nộ, cố gắng mấy lần muốn rút phi kiếm của mình ra, chém về phía Phương Nguyên, nhưng ở trước mặt Phương Nguyên, pháp lực của hắn dường như đều bị trấn áp, cố gắng không biết bao nhiêu lần, phi kiếm trước sau vẫn không bay lên được, giống như cá chết vậy. Vì thế, hắn cũng chỉ có thể chửi ầm lên, muốn ra sức răn dạy.
Có thể nhìn ra được hắn thật sự phẫn nộ, thật giống như bị mạo phạm vậy.
Nhưng đối mặt với Phương Nguyên, hắn cũng không có cam đảm mắng chửi.
- Nói ra lời chân thật nhất trong lòng các ngươi đi!
Phương Nguyên nhíu mày, khẽ mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa chút pháp lực.
Hắn thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật với hai người này.
Lấy này tu vi của hai người, đương nhiên không chống đỡ nổi pháp lực của hắn, vì vậy chỉ sợ bọn họ không cam lòng, còn muốn che giấu, suy nghĩ thật sự trong lòng bọn họ vẫn lộ ra trước mặt Phương Nguyên:
- Đám Nhân tộc các ngươi thật đáng giận, các ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Yêu Vực chinh phục thôi. Các ngươi căn bản không biết Yêu Vực mạnh mẽ thế nào. Bọn họ trời sinh đã có thần thông, bọn họ vượt xa Nhân tộc. Đợi đến khi bọn họ chinh phục Nhân tộc, trở thành chủ nhân chân chính của thế giới, các ngươi sẽ biết chúng ta thông minh tới mức nào, chúng ta cao hơn các ngươi một cấp!
- Yêu tộc thống nhất Nhân tộc là chuyện đương nhiên, lại giống như chúng ta hơn một ngàn năm qua đã sống như vậy. Sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ trải qua cuộc sống còn bi thảm hơn chúng ta, lại giống như tổ tiên của chúng ta một ngàn năm trước. Yêu Vực thống trị Nhân tộc không có gì không tốt, chúng ta cũng không có gì không tốt. Đợi đến khi các ngươi bị thống trị, các ngươi lại hiểu rõ tất cả những điều này, biết cảm giác này...
- Ha ha, bây giờ luôn có người nói khoác Nhân tộc mạnh mẽ, đó là chuyện ngu xuẩn tới mức nào chứ? Lẽ nào các ngươi không nhìn thấy, cho dù là vào lúc này, Yêu Vực cũng thường xuyên bắt Nhân tộc tới nhắm rượu làm thức ăn sao? Sao Nhân tộc có thể mạnh hơn Yêu tộc. Bây giờ các ngươi càng khoác lác nhiều, tương lai sẽ càng ngã thảm hơn. Chúng ta sẽ đi theo bước chân của Yêu Vực, chờ tới có một ngày sẽ đạp qua Cửu Châu, quân lâm thiên hạ...
-...
-...
Phương Nguyên lẳng lặng nghe suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ có một cảm giác hoang đường.
- Quỳ quá lâu sao?
Hắn không biết nên nói gì, chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng, lúc này Thôi Xương và Yêu Đao Xung Bảo đều tỉnh táo lại, đều ngạc nhiên cùng khủng hoảng. Bọn họ không biết vì sao người này liếc nhìn mình, mình lại nói ra suy nghĩ sâu trong lòng, hoàn toàn không che giấu.
Nhất là lúc nói ra một vài suy nghĩ giấu trong lòng, bản thân cũng hiểu rõ hơn.
Có vài lúc, một việc không phải là không hiểu rõ, chỉ là không thể thừa nhận.
Hơn nữa hai người bọn họ đều là đại tu Kim Đan, thậm chí còn có tồn tại nửa bước Nguyên Anh, người có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, sao không phải là kẻ tài trí hơn người, sao có thể ngu ngốc trung thành với yêu quái giống như không có thần trí như vậy?
- Ngươi giết chúng ta đi...
Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, sắc mặt Thôi Xương tái nhợt, bỗng nhiên nói:
- Ngươi đã là thiên kiêu Nhân tộc, ta cũng không có lời nào để nói nữa. Nhưng nghìn năm trước, không thể cứu tổ tiên ta đi là Tiên Minh, chúng ta bị vứt bỏ ở Yêu Vực, chỉ có thể nghĩ cách sống sót. Ngàn năm qua đều như vậy, cho dù muốn nói có tội, đó cũng là Tiên Minh có tội, nhân gian có tội, chúng ta chỉ vì sống sót, chúng ta vô tội!
- Các ngươi vì sống sót mà khúm núm, tuy nói khó coi nhưng quả thật vô tội!