Chương 1544: Không muốn tỉnh lại (1)
- Ha ha, giết chết bọn chúng...
Bây giờ Phương Nguyên dĩ nhiên muốn giết người. Nhưng không ngờ hắn chưa ra tay, bên cạnh đã vang lên những tiếng hoan hô. Đám yêu hầu sớm đã rục rịch, không nhịn được, nếu trước đó còn có chút lo lắng, không dám thật sự ra tay với hai quản sự Nhân tộc của mạch Bàn Sơn, bây giờ thoáng cái đã nhảy ra. Dù sao có câu nói của Phương Nguyên cũng đã có người gánh tội, vậy còn khách sáo với hai quản sự Nhân tộc mạch Bàn Sơn đầy uy phong này làm gì, cứ giết chết bọn chúng là xong việc...
- Vù.
- Vù!
Ra tay đầu tiên là mấy yêu hầu do thiếu chủ Bạch Phong dẫn đến. Những yêu hầu này vốn âm thầm nhận được phân phó của thiếu chủ Bạch Phong, yêu cầu bọn họ nghe theo sự sắp xếp của Phương Nguyên, lúc này còn tưởng Phương Nguyên làm theo ý của thiếu chủ, lại trực tiếp đánh ra các loại pháp bảo, hoặc phát động thần thông bản tướng, ép ra một đám gió lửa ánh sáng tàn bạo về phía hai người Thôi Xương và Xung Bảo.
Bọn họ vừa ra tay, mọi người ở đó trực tiếp rối loạn, có người nhân lúc hỗn loạn cũng đánh qua, cũng có kẻ vội vàng lao tới bốn phía, liều mạng nhét các loại ma bảo vào trong túi Càn Khôn, còn có kẻ một lòng suy nghĩ làm thế nào len lén giấu ma bảo, không bị phát hiện.
- Ngươi... tự tìm chết!
Thôi Xương thấy rõ cục diện khó khăn lắm mới có thể lắng xuống, lại bị mấy câu nói của Phương Nguyên làm cho rối loạn, trong lòng cũng tức giận. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, hắn nhất thời bó tay không làm gì được. Theo Bàn Sơn Hoang Viên phân phó, hắn không thể thật sự giết sạch người ở đây. Hơn nữa bọn họ chỉ có mười người, người của các yêu mạch khác cộng lại còn nhiều hơn bọn họ.
- Giết người kia!
Ánh mắt lướt nhanh, hắn lại nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, hét lớn một tiếng, một đường phi kiếm đánh ra.
Bây giờ, cũng chỉ có thể giết con cóc kia trước!
Thứ nhất, chỉ có diệt ác mới có thể ổn định cục diện, thứ hai, hắn cũng rất hận người này.
- Vèo!
Lúc hắn đánh ra phi kiếm,
Yêu Đao Xung Bảo bên cạnh trầm giọng quát một tiếng, hai đao lao nhanh, vẽ ra hai đường ánh sáng trắng như tuyết, thân hình giống như quỷ mỵ di chuyển trong đó, hung hăng lao qua. Mà phi kiếm của hắn lại lập tức hóa ra hơn mười đường kiếm quang, tản ra từng điểm xám bạc, từ trên cao hạ xuống, vù vù lướt qua hư không, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên.
Ầm...
Chỉ tiếc hai người đoán không sai, nhưng nếu một đám yêu ma này muốn giết người, sao có thể để cho bọn họ có cơ hội xuyên qua đám người đi giết Phương Nguyên, từng đường đao quang yêu bảo trực tiếp cuốn lên trong dòng người, chặn đầu, đánh về phía bọn họ.
- Giết chết bọn chúng...
- Giết chết hắn xong, chúng ta muốn lấy những ma bảo này thế nào cũng được...
Trong tiếng kêu ầm ĩ vang lên. Đám yêu ma này quả nhiên là cực kỳ hăng hái. Yêu Phong vừa gây nhiễu loạn, gần như đã nhấn chìm hai người kia.
Ngược lại, vào lúc này Phương Nguyên rất bình tĩnh, trong tay hắn vẫn nắm thanh kiếm nhưng không vội đi tới, mà nhìn hai người Thôi Xương và Yêu Đao Xung Bảo. Trong vòng vây của đám yêu, hai người này hét lớn, chiến đấu ác liệt. Trông bọn họ này lộ vẻ trung thành, có chết cũng không lùi bước, trong lòng hắn dường như xuất hiện một cảm giác hoang đường, một cảm giác vô cùng tức giận...
- Xuy.
- Xuy.
- Xuy.
Thực lực của Yêu Đao Xung Bảo quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Lúc đầu, hắn không muốn giết những yêu hầu này, có vẻ hơi tốn sức, nhưng bây giờ hắn thấy tình cảnh đã hoàn toàn rối loạn, không thể dễ dàng dẹp yên. Hắn lại âm thầm cắn răng, hai mắt đỏ lên lộ vẻ điên cuồng. Hắn đột nhiên vung hai thanh yêu đao lên, chân đạp cương bộ, vội vàng lao ra ngoài. Phía sau người là ánh sáng máu nối liền.
Dưới thanh đao hung ác của hắn, trong nháy mắt có bốn năm yêu ma mất đi tính mạng. trên thân Xung Bảo cũng có thêm bảy tám vết thương. Chỉ là hắn càng đánh càng hung dữ, có thể hoàn toàn không để ý tới vết thương trên người mình, vẫn cắn răng liều mạng với đám yêu hầu.
Phần lớn yêu hầu xuất thân sơn dã, trời sinh hung hãn, lúc này lại có thể bị Yêu Đao Xung Bảo giết cho khiếp sợ.
Yêu hầu bị hắn chém thương đành vội vàng lùi lại, kẻ đang hùng hùng hổ hổ không bị hắn tổn thương, cũng mất sạch dũng khí, chỉ dám đứng xa nhìn.
- Yêu ma này, ngươi nhìn thấy rõ ràng Thôi đại ca hiến con để huyết tế, còn dám bôi nhọ lòng trung thành của chúng ta?
Toàn thân Xung Bảo đều là máu, chém giết từ trong cục diện giết đi ra, ánh đao sáng loáng cuốn theo cuồng phong, bên trong cuồng phong cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu ánh đao, giống như sóng triều cuốn về phía Phương Nguyên, cộng thêm đủ loại cảm xúc tức giận, không cam lòng, phẫn nộ, khiến cho lực đao của hắn tăng mạnh, tu vi nâng nhanh như bão táp, gần như đá đạt tới ngưỡng Nguyên Anh...
Một đám yêu hầu xung quanh nhìn thấy hắn hung dữ như vậy đều cảm thấy kinh hãi, không ai dám tới gần.
Mà nhìn ánh đao của Yêu Đao Xung Bảo bay tới, Phương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mãi đến khi cuồng phong kia muốn bao phủ toàn thân Phương Nguyên, hắn mới bỗng nhiên giơ tay lên.
Hai ngón tay búng nhẹ, đánh nát đao trên tay trái của Xung Bảo, sau đó xông tới, kẹp dao trên tay phải của hắn ở giữa ngón tay.
Tất cả cũng chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát.
Cuồng phong do Yêu Đao Xung Bảo cuốn tới dần dần tiêu tan, bụi bặm xung quanh lắng xuống. Mọi thứ ở đó dường như dừng lại, chỉ có Phương Nguyên giơ hai ngón tay trái lên, kẹp lấy mũi đao của hắn, mặc cho Xung Bảo cố gắng thế nào, vẫn không thể di chuyển của yêu đao kia...
- Ngươi... Ngươi...
Xung Bảo biến sắc, giọng nói giống như dã thú bị thương.
Đám yêu hầu xung quanh đều kinh ngạc.
Chúng có lỗ mãng, lại không thích dùng tới đầu óc mấy đi nữa, lúc này cũng nhìn ra được điểm không ổn.