Chương 1543: Bắt đầu giết từ các ngươi (2)
Mặc dù làm vậy có lý, nhưng cũng dẫn đến, những yêu hầu xuất thân sơn dã này bình thường đều không mấy quy định, khi ở trước mặt thiếu chủ của Bảy Đại Yêu Mạch, bọn họ còn có thể kìm chế một chút, nhưng bây giờ các thiếu chủ đều chạy, ai còn để ý đến nữa?
Bởi vậy cả đám nhất thời ồn ào, mơ hồ lại có xu hướng rối loạn.
- Vù!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trước mặt bọn có đao khí họ tăng vọt, một đao ngân lướt qua trước người bọn họ.
Người rút đao chính là một thanh niên với gương mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo. Bây giờ hai tay hắn đều cầm một thanh loan đao, khí cơ rét lạnh đáng sợ, bảo vệ ở trước mặt Thôi Xương.
Đó là Xung Bảo, một vị quản sự Nhân tộc khác. Trên đường đi, nghe đám yêu hầu thảo luận, Phương Nguyên cũng đã biết thân phận của bọn họ. Đó chính là một vị thiên kiêu Nhân tộc, bây giờ được Bàn Sơn Hoang Viên thu làm nghĩa tử.
Hắn vừa rút đao như vậy lại giống như ngọn núi lớn đứng sừng sững, khí tức ngưng luyện, vô cùng đáng sợ. Tám vị yêu hầu của mạch Bàn Sơn đều xếp thành một hàng, đứng phía sau hắn, tất cả đều lấy ra binh khí sẵn sàng đón quân địch, uy thế hung hãn như vậy nhất thời chấn áp được đám yêu hầu.
- Đại lão gia đã định ra quy định, lại phải giữ quy định này!
Thôi Xương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười lạnh nói:
- Nếu các vị đạo huynh không bằng lòng, vậy chúng ta không thể không thay đại lão gia sử phạt theo quy định. Tuy các ngươi đều xuất thân sơn dã, nhưng nói vậy cũng đã nghe nói qua danh hiệu của Yêu Đao Xung Bảo chứ!
Hắn vừa nói ra lời này, trong lòng đám yêu hầu thật sự rét lạnh.
Nghĩa tử của Thành Bàn Sơn lão gia Thành chủ Nam Hoang là Yêu Đao Xung Bảo Kim Đan vô địch, người này thật sự có danh tiếng vang dội.
Người này với một đôi yêu đao vô địch khắp nơi, không biết đã thay Thành chủ Nam Hoang Thành chém giết bao nhiêu kẻ phản nghịch, chính là sát thủ đứng đầu.
Yêu tộc tuy lỗ mãng nhưng đối mặt với sát khí của một đôi yêu đao này cũng không dám vọng động.
- Vậy là được rồi!
Thôi Xương thấy Yêu Đao Xung Bảo chấn áp được một đám yêu hầu, trên mặt tươi cười.
Hắn đang muốn đọc lại quy định do Bàn Sơn đại lão gia vạch ra, lại nghe trong đám người truyền ra một tiếng cười lạnh.
Hắn nhíu mày nhìn sang, phát hiện người cười lạnh là một vị yêu hầu do thiếu chủ của bộ tộc Bạch Phong dẫn tới, người này mặc áo bào xanh, gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn không hề giống yêu tướng. Nhưng vừa rồi khi sắp vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung, người này đã nhất thời kích động, lại để lộ ra bản tướng của mình, đám yêu đều nhìn thấy. Đó chính là một con cóc. Trong Yêu Vực, có thể nói đó là huyết mạch thấp nhất kém.
Thôi Xương thấy hắn lại có chút xem thường, hờ hững nói:
- Vị đạo hữu này có gì chỉ giáo sao?
Người phát ra tiếng cười kia tất nhiên là Phương Nguyên. Ánh mắt của hắn hờ hững nhìn Thôi Xương cùng Xung Bảo, nói thẳng:
- Hai Nhân tộc lại muốn làm chó săn trung thành nhất của yêu quái à?
Đám yêu hầu xung quanh còn tưởng Phương Nguyên đang châm chọc hai quản sự Nhân tộc này quá mức trung thành, lập tức phát ra tiếng cười vang. Thôi Xương và Xung Bảo nghe được lời này đều biến sắc. Bọn họ hận nhất là người khác cố ý nhắc tới xuất thân của bọn họ, càng không muốn bị một con cóc yêu quái chế giễu mình trước mặt mọi người.
- Vị đạo hữu này có ý gì?
Thôi Xương lấy đại cục làm trọng, cố nén giận, nghiêm mặt nói:
- Tuy ta và huynh đệ Xung Bảo là Nhân tộc, nhưng trung thành tuyệt đối với mạch Bàn Sơn, đời đời ra sức, toàn tâm toàn ý muốn có một ngày có thể khiến Yêu tộc ta lớn mạnh, ngựa đạp Cửu Châu, giết chết đám tiện dân kia. Bây giờ, chúng ta cũng chỉ mong các vị giữ chút quy củ, không nên vì cái nhỏ mà mất cái lớn, vì chút ma bảo lại tổn thương người của mình!
Hắn nói chuyện lẫm liệt, ngược lại có phần không thể coi thường. Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng lạnh, nói:
- Ngươi xem Yêu vực là người của mình, Yêu vực có xem các ngươi là người của mình không?
Lời này lọt vào trong tai Thôi Xương và Xung Bảo càng tệ hơn. Xung Bảo giận dữ, không nhịn được quát to một tiếng:
- Đâu tới lượt con cóc yêu ngươi nói ta chứ?
Bình thường hắn lầm lì ít lời, lúc này mở miệng hét lớn, cũng có thể thấy đã vô cùng tức giận. Nhưng không ngờ đám yêu hầu đã sớm rục rịch, vừa nãy suýt bị hai người làm cho khiếp sợ, có phần không cam lòng. Phương Nguyên hỏi hai câu này, đám yêu hầu nổi tính hung tàn, nghĩ tới mọi ngày đều xem thường Nhân tộc, kiêng kỵ với Xung Bảo cũng chẳng còn. Vừa nghe Xung Bảo nói lời này, tất cả đều kêu lên:
- Cóc thì làm sao? Cóc yêu cũng mạnh hơn các ngươi!
- Đúng vậy, Nhân tộc đê tiện cũng dám xem thường huyết mạch Yêu tộc...
- Chúng ta kính trọng mạch Bàn Sơn nhưng không kính trọng hai nô tài các ngươi...
- ...
- ...
Cóc yêu không phải động vật dưới nước cũng không phải động vật trên cạn, không có lông cũng không có cánh, hai cái đều không dính, hình dáng xấu, từ trước đến giờ đều là huyết mạch bị khinh thường nhất trong Yêu vực. Nhưng vừa nãy không biết là ai hét ra câu kia, đám yêu hầu đều đồng ý, đều cười to. Nếu muốn bàn kỹ, huyết mạch Nhân tộc tất nhiên kém hơn huyết mạch cóc một chút...
- Chúng ta... Chúng ta tận tâm tận lực vì Yêu vực, cống hiến cho Yêu Vực, các ngươi... Các ngươi...
Giọng Thôi Xương bắt đầu run rẩy, gương mặt nhăn nhó:
- Lại còn nói chúng ta không bằng con cóc yêu này à?
Thấy bọn họ kinh ngạc và phẫn nộ như vậy, đám yêu hầu xung quanh càng cười vui vẻ hơn.
- Các ngươi đúng là chẳng bằng cóc yêu!
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hờ hững nói một câu. Hắn âm thầm vận dụng pháp lực làm giọng mình át tiếng cười của đám yêu, khiến chúng đều quay đầu nhìn hắn. Phương Nguyên nhìn Thôi Xương và Xung Bảo có vẻ căm ghét.
- Người không bằng yêu, tự cam lòng thấp hèn!
Hắn rút kiếm cầm trong tay, chậm rãi đi về phía trước, giọng điệu điềm nhiên:
- Vì lẽ đó muốn giết, lại bắt đầu giết từ các ngươi trước!