Chương 1547: Quét sạch Ma Cung (2)
- Ầm...
Lúc này cóc há miệng lại khác hẳn với lúc trước.
Cuồng phong vô tận gào thét, mọi thứ trong phạm vi mấy chục trượng đều bị cuốn tới, bi nó nuốt thẳng vào trong bụng.
Nếu không phải Phương Nguyên dùng pháp lực để đứng vững, sợ rằng bản thân cũng có thể bay vào.
- Ta vô tình luyện thành thần binh gì vậy?
Cẩn thận cảm ứng, Phương Nguyên không khỏi xúc động. Trước đây, con cóc này thật ra chỉ xem như một đạo thần thông, nhưng lai lịch của nó có chút kỳ lạ, xen lẫn giữa thần thông và pháp bảo. Nhưng bây giờ, sau khi nó nuốt Trang Thiên Hồ đã hoàn toàn hóa thành vật thật. Nói cách khác, nó đã từ một đạo thần thông biến thành một pháp bảo, hơn nữa nhìn hình dáng... Còn là pháp bảo rất lợi hại nữa!
Nhưng dù sao nó cũng có một phần đến từ thần thức của Phương Nguyên, vẫn có hơi thở của Phương Nguyên.
Chẳng những là pháp bảo, còn có thể xem như pháp bảo bản mệnh.
Suy nghĩ vậy lại thấy thật vui mừng, bây giờ Phương Nguyên nhìn con cóc này cũng chẳng thấy xấu nữa.
Nó ngồi uy phong lẫm liệt trên mặt đất, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng, vẫn rất dễ nhìn!
...
...
Phương Nguyên đi qua mỗi điện, gần như không chạm phải cấm chế gì.
Cho dù có, với con cóc này bên cạnh, chỉ cần nó há miệng lại có thể nuốt hết vào trong bụng.
Mà dọc đường đi, Phương Nguyên cũng không thấy những thiếu chủ yêu mạch đã xông vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung trước đó. Ngay cả thủ hạ của Chủ Hắc Ám cũng vậy. Chắc bọn họ đã trực tiếp xông vào sâu bên trong Thần Ma Cung, đi cướp đoạt những tạo hóa cao nhất, đợi đến khi chia xong những tạo hóa đó, bọn họ mới có thể quay đầu lại, lấy những thứ tạo hóa này. Nhưng bọn họ không biết tất cả đều đã bị con cóc này nuốt hết.
Nghĩ đến những tạo hóa quan trọng ở nơi sâu nhất bên trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên lại bước nhanh hơn.
Khi tới điện thứ chín, Phương Nguyên cuối cùng cảm ứng được phía trước có người, vẻ mặt dần trầm xuống.
Lúc ra tay giết người ở điện thứ nhất, hắn đã nghĩ xong phải làm thế nào.
Nếu đã biết dự định của Yêu Vực, đã đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung, vậy mình không cần thiết làm yêu hầu nữa, mình cũng không thể trơ mắt nhìn những bảo vật kỳ lạ của Ma đạo rơi vào trong tay bọn họ. Cho nên, mình cần phải bắt chước theo những tà tu kia, tới diễn một vai giết người đoạt bảo... Nói ra thì điều này thật sự phù hợp với thân phận của mình ở Yêu Vực!
Chỉ có điều, tuy nói thoải mái với mèo trắng như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Những thiếu chủ yêu mạch và sứ giả của Hắc Ám này hình như đều có tu vi không bằng mình. Nhưng trên thực tế, sau khi nhìn thấy giá trị của Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, Phương Nguyên lại biết bọn họ nhất định còn giữ lại hậu chiêu cho mình. Yêu Vực là một nơi rất cực đoan, đám yêu vương sơn dã ngu ngốc liều lĩnh, nhưng các lão quái vật trong mười đại yêu mạch đều giảo hoạt, Phương Nguyên không tin bọn họ không có chuẩn bị gì.
Nhưng thật may, những lão quái vật kia đề phòng bị Tiên Minh phát hiện, đều không tự mình chạy tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung này. Cho dù bọn họ phát hiện ra tình hình khác thường, muốn tự mình đến trấn áp mình cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, mèo trắng đã đi truyền tin, nói vậy hẳn là tới kịp...
...
...
Sau khi chuẩn bị xong, Phương Nguyên bước vào điện thứ chín.
Phương Nguyên đảo mắt nhìn quanh, không khỏi nghiêm mặt. Chỉ thấy một điện này cũng rất rộng lớn, diện tích hơn mười mẫu, cao tới mấy trăm trượng. Mà ở xung quanh đại điện này, cứ cách mấy trăm trượng lại đặt một tượng Ma Thần cao mười trượng, lớn mấy chục trượng, hình dáng khác nhau, có kẻ ngồi ngay ngắn trên bảo sen, có kẻ tám cánh tay cầm bảo vật, có kẻ như hung thần ác sát, có kẻ mang bảo tướng trang nghiêm, tản ra khí tức u ám.
- Những cái này... Chính là binh khí Thần Ma à?
Đồng tử của Phương Nguyên bất giác co lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trên những bức tượng Ma Thần này đều có khí tức Thần Ma đáng sợ, hơn nữa khác hẳn với những Ma Thần tàn khuyết ở bên ngoài đại điện. Những khí tức Thần Ma này đều tự thành một thể, hoàn toàn tự nhiên, chắc là vật chế luyện thành công, nếu hoàn toàn phát động chúng, Phương Nguyên vẫn không có cách nào dự đoán được chúng có thể mạnh tới mức nào. Nhưng có thể tưởng tượng được, tất nhiên tu sĩ Hóa Thần bình thường không thể chống đỡ...
Chúng lại còn có số lượng nhiều như vậy...
Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi run rẩy. Năm đó Ma đạo đủ năng lực chống lại tiên đạo cũng là có đạo lý!
Nghĩ đến đây, hắn thậm chí thấy sợ.
Thật khó có thể tưởng tượng được, nếu những tượng Thần Ma này đều rơi vào trong tay Yêu Vực, sẽ hình thành kết quả đáng sợ thế nào?
Tiên Minh cuối cùng làm ăn thế nào vậy?
Nói gì tới chuyện lớn giám sát thiên hạ, kết quả truyền thừa Ma đạo đủ để lay động căn cơ Thiên Nguyên ở trong này, bọn họ lại hoàn toàn không tra xét được. Mình dựa vào may mắn, trong lúc vô ý mới phát hiện ra mục đích của bọn họ!
Hắn quay đầu lại liếc nhìn con cóc, chỉ thấy nó vẫn thành thật ngồi đó.
Xem ra nó không nuốt nổi những tượng Ma Thần này.
Vậy mình cũng chỉ có thể loại bỏ thiếu chủ yêu mạch và sứ giả Hắc Ám trước.
Hắn đảo mắt nhìn qua, lại thấy các thiếu chủ yêu mạch lúc này đều đang bay về phía từng tượng đá Thần Ma, đang luyện hóa chúng theo bí pháp nào đó. Ở đây có rất nhiều tượng đá Thần Ma, sợ là không dưới trăm bức tượng, cho nên bọn họ ngược lại cũng không đến mức tranh đoạt với nhau. Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, trực tiếp nhìn về phía sâu nhất của đại điện, hắn nhìn thấy bóng dáng Bàn Sơn Hoang Viên ở trong đó.
Trong đại điện này, mỗi bức tượng đá đều có khí cơ rất mạnh, mà ở cuối đại điện còn có một bức tượng đá cao chừng trăm trượng, giống như muốn đội trời vậy. Những bức tượng đá khác đều là hai vị, chỉ có bức tượng này đứng ở giữa, giống như vương giả trong các Ma Thần, mắt xanh có răng nanh, trong lòng ôm một cái bình đen với khí thế đáng sợ như muốn phá trời cao.
Bây giờ Bàn Sơn Hoang Viên lại ở trước bức tượng đá này, cưỡi yêu vân, vẽ một loại phù văn kỳ lạ ở trên bức tượng đá này.