Chương 1553: Vì sao phải chống lại (2)
Trong lúc nói, hắn đã chạy tới bên cạnh Táng Tiên Bia, bàn tay hắn vỗ nhẹ mấy chỗ, thi triển ra một vài pháp môn rất kỳ lạ. Có thể thấy hắn thi triển pháp môn thành thạo, vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng lộ ngầm lộ ra ý thông thiên địa huyền bí, Phương Nguyên đã xem được miêu tả thủ pháp tương tự trong một đạo điển tịch nào đó. Đây hẳn là một loại pháp môn Ma đạo đã thất truyền từ lâu, có khả năng thông thiên địa quỷ thần.
Chỉ là thủ pháp này rất khó tu luyện, cho dù là Ma đạo Tổ một phương cũng không hiểu.
Vậy mà Chủ Hắc Ám lại thi triển thành thạo như vậy, chẳng lẽ hắn là truyền nhân Ma đạo ở đời này?
Bàn Sơn Hoang Viên nhận được sự cho phép của Chủ Hắc Ám, lúc này mới có đủ sức lực nói ra:
- Tôn chủ, Yêu Vực chúng ta luôn đi theo bước chân của ngươi, vì một lời của ngươi mà đời trước nối tiếp đời sau, không biết đã cống hiến bao nhiêu lực lượng, nhưng ngươi... lại lừa gạt chúng ta?
- Không phải lừa, mà là dẫn dắt!
Trong tay Chủ Hắc Ám thi triển pháp ấn Ma đạo, trong miệng lại trả lời vô cùng nghiêm túc:
- Mười yêu mạch lớn các ngươi muốn tự mình quản lý Yêu Vực, chỉ đồng ý điểm hóa lại không chịu giáo hóa, điều này cũng làm cho tất cả Yêu tộc đều ngu muội ngoan cố, không hiểu đạo lý, các ngươi chỉ tự cho rằng mình thông minh. Lại giống như sự tồn tại Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, nếu ngay từ đầu các ngươi cùng thảo luận với mấy yêu mạch lớn khác, đã sớm giải quyết tất cả vấn đề, nhưng các ngươi cứ nhất quyết một mình tham dự nghiên cứu, kéo dài tới bây giờ...
- Bây giờ ta cũng vậy!
Hắn nói xong lại mỉm cười, nhìn Bàn Sơn Hoang Viên nói:
- Nếu ta nói trước cho các ngươi biết, ta cần Táng Tiên Bia, cũng cần Thần Ma Đại Thiên Uy, vậy các ngươi nhất định sẽ không đồng ý, tình nguyện tiếp tục để cho những ma bảo này nát ở đây, chứ không chấp nhận. Cho nên vì đại cục, ta chỉ có lừa các ngươi, dù sao chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, thủ đoạn trong đó thật ra đều không quan trọng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghiến răng, trong lòng hắn đầy phẫn nộ nhưng vào lúc này lại không thể phản bác.
Không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên nói:
- Vậy... Ta chỉ muốn hỏi một câu nữa, tôn chủ cảm thấy kế lớn sẽ thành công sao?
Chủ Hắc Ám nghe được câu này, thật ra cũng thoáng dừng tay. Một lát sau, hắn khẽ cười.
- Ta làm sao biết được có thể thành công hay không? Ta chỉ cố gắng bảo đảm nó thành công mà thôi!
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Tiên Bia bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nhưng bất kể thế nào, xây đê đập không dễ bằng phá đập, cho nên việc ta làm vẫn tương đối dễ dàng. Thật ra ta vẫn không muốn đối địch với người trong thiên hạ, ngược lại người trong thiên hạ này đều đang giúp ta, bất kể bản thân bọn họ có thừa nhận hay không, bọn họ đều giúp ta làm rất nhiều chuyện!
Lúc này, hắn nhìn Táng Tiên Bia, giọng điệu trở nên kiêu ngạo:
- Nếu đây là một ván cờ, đây là quân cờ để ta quyết định càn khôn!
...
...
Bàn Sơn Hoang Viên nghe hắn nói vậy, trong lòng càng nặng nề hơn. Hắn hận người này, nhưng hắn cũng biết bây giờ Yêu Vực đã không có cơ hội rời đi. Vì vậy hắn cắn răng rất lâu, mới lấy hết can đảm lại hỏi một câu:
- Tôn chủ, ta chỉ muốn thay trưởng bối của ta hỏi ngươi một câu... cơ hội cuối cùng mà ngươi nói còn có thể... công bằng để lại cho Yêu Vực không?
Lúc này Chủ Hắc Ám quay người sang, nhìn hắn nói:
- Sẽ!
Hắn nghiêm túc nói:
- Đợi ta tạo lại Tiên giới, yêu loại các ngươi và Nhân tộc đều có cơ hội phi thăng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghe được những lời này, lại giống như mất hết can đảm, nặng nề cúi thấp đầu.
Lúc này, Chủ Hắc Ám đã thi triển xong một bộ ma ấn. Táng Tiên Bia lại bỗng nhiên thay đổi hình dáng. Táng Tiên Bia ban đầu như dung hợp với thiên địa này, bia liền trời đất, trời đất liền bia. Nhưng vào lúc này lại khác, trời đất là trời đất, bia là bia, liên hệ giữa hai bên đã bị ma ấn của hắn mạnh mẽ giải trừ.
- Bây giờ ta muốn lấy đi bia này, các ngươi còn có thể ngăn cản ta nữa sao?
Chủ Hắc Ám cười liếc nhìn các thiếu chủ yêu mạch, cuối cùng ánh mắt chợt dừng lại ở trên người Phương Nguyên.
Hình như hắn nói một câu là nói với Phương Nguyên.
Trên thực tế, lúc này Phương Nguyên vốn là người dễ nhận ra nhất ở đây.
Bởi vì mọi người và các yêu đều đã quỳ trên mặt đất, nhưng chỉ có Phương Nguyên vẫn đứng ở đó.
Cho dù trong thiên địa này đã có rất nhiều áp lực ép xuống như ngọn núi khổng lồ ép xuống vai, Phương Nguyên vẫn không quỳ.
- Ta không biết ngươi nói tạo lại Tiên giới là gì...
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng vận chuyển tất cả pháp lực, khiến cho mình có thể mở miệng. Sau đó hắn nghiêm túc nhìn về phía Chủ Hắc Ám nói:
- Nhưng ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi... là muốn hủy diệt thế giới này, hay muốn cứu giúp thế giới này?
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là hoàn toàn hủy diệt!
Hắn trả lời thoải mái như vậy, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Phương Nguyên chợt có cảm giác khó hiểu. Hắn nhìn chằm chằm vào Chủ Hắc Ám, hỏi ra vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng:
- Cùng ở nhân gian lại không nghĩ tới chuyện trợ giúp thiên hạ này chống đỡ kiếp nạn lớn, trái lại muốn đưa kiếp nạn lớn sớm xuống, ngươi nghĩ thế nào vậy?
Chủ Hắc Ám cũng nhìn về phía Phương Nguyên, có vẻ hơi nghiêm túc nói:
- Kiếp nạn lớn vốn đến từ nhân gian, vì sao phải chống lại?
Kiếp nạn lớn đến từ nhân gian?
Phương Nguyên không ngờ được câu trả lời của Chủ Hắc Ám, thoáng giật mình.
- Chống lại kiếp nạn lớn là vô nghĩa!
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói tiếp:
- Ta biết thanh niên như ngươi có một bầu nhiệt huyết, thật sự không tệ. Chỉ là ngươi còn quá trẻ, kiếp nạn lớn đến từ nhân gian, đến từ lòng người, không thể chống đỡ được, bất kể bây giờ ngươi làm gì, cuối cùng vẫn vô dụng, lại giống như giãy giụa trong biển khổ, cứ kiếm thêm được một phần tính mạng lại chịu thêm một phần cực khổ mà thôi!