Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1552 - Chương 1552: Vì Sao Phải Chống Lại (1)

Chương 1552: Vì sao phải chống lại (1)
Ma trận do chín đệ tử Cửu U cung kết thành trực tiếp bị hắn bóp nát. Quái vật Ma Thần trên ma trận cũng bị hắn tóm ra, trực tiếp nhét vào trong miệng. Đại trận có thể chống đỡ một đòn của Hóa Thần lại có thể bị trực tiếp xé nát như vậy sao?

Vào lúc này, ngay cả sứ giả Hắc Ám cao gầy cũng vội vàng thu kiếm lại, lui về phía sau mấy bước.

- Yêu ma đúng là yêu ma...

Nhưng nhìn thấy Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh, một vị sứ giả Hắc Ám khác chợt cười lạnh, ung dung nói:

- Ngay cả người chết cũng mời về chống lại kẻ địch, chỉ có thể chứng tỏ đám con cháu yêu mạch các người thật sự quá kém cỏi...

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi về phía trước. Mỗi một bước đi, dáng người hắn lại cao hơn, khí tức trên người cũng mạnh hơn, đến cuối cùng lại dường như không có giới hạn, một đường cao lên như muốn tranh với trời. Vào lúc này, hắn cũng đột nhiên kéo đi áo bào đen trên người, trong giây lát toàn thân hóa thành một dáng vẻ khác...

Người áo bào đen có dáng vẻ như ngọc, đầu đội mũ cổ xưa, rõ ràng là một vị ẩn sĩ từ trong điển tịch cổ đi ra, người ta không nhìn rõ được gương mặt, nhưng đôi mắt trong suốt thản nhiên lại như có thể xuyên qua tất cả, nhìn thấu được bản chất của thế gian này.

Nhìn thấy hắn, Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên ngẩn người, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ vô hạn.

Mà những người mặc áo đen này lại đều quỳ xuống quanh kẻ đó, cung kính nói:

- Bái kiến Hắc Ám Tôn Chủ!

Chủ Hắc Ám?

Nhìn người áo bào đen kia, nghe cách những người xung quanh gọi hắn, Phương Nguyên bỗng nhiên giật mình.

Hắn đứng ở đó, ánh mắt ngưng luyện, khí tức cũng đông cứng lại.

Đây rất lâu rồi hắn không hề có cảm giác như vậy!

Không ngờ hắn lại nhìn thấy Chủ Hắc Ám ở đây, tuy hắn đã sớm tò mò về người này.

Hơn nữa, từ lần đầu tiên nghe nói về Chủ Hắc Ám, cũng hiểu được Đạo Nguyên Chân Giải, Phương Nguyên luôn cảm thấy giữa mình và hắn hình như sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một vài liên hệ. Hai người bọn họ luôn có điểm rất giống nhau lại không giống.

Chủ Hắc Ám tuyên bố mình đọc đã hiểu Đạo Nguyên Chân Giải. Phương Nguyên thật sự lĩnh ngộ được thuật Thiên Diễn từ trong Đạo Nguyên Chân Giải, lại không nói với người khác. Chủ Hắc Ám một lòng muốn đẩy mạnh kiếp nạn lớn giáng xuống, Phương Nguyên lại nhận rõ trách nhiệm của mình là phải chống đỡ trận kiếp nạn lớn này. Trước sau, thủ hạ của Chủ Hắc Ám đã xuất hiện ở rất nhiều nơi có cùng quỹ tích số phận với Phương Nguyên, lại giống như trong kỳ thi Lục Đạo, lại giống như Long Tích, lại giống như Ma Biên, lại như lúc này, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung với ma ý dày đặc vậy...

Phương Nguyên giết qua không ít sứ giả Hắc Ám, cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng hắn không ngờ được mình lại nhìn thấy bản tôn của Chủ Hắc Ám ở đây...

- Gào...

Chủ Hắc Ám vừa hiện thân, khí cơ trong thiên địa xung quanh đây lại càng lúc càng nặng nề.

Mỗi hơi thở, sự nặng nề này lại tăng lên, giống như hư không đang ngưng đọng lại, biến thành lực lượng của ngàn vạn quân. Ở dưới áp lực này, mỗi người đều có cảm giác như có ngọn núi lớn đè nặng trên vai. Các sứ giả Hắc Ám đều quỳ xuống. Những thiếu chủ yêu mạch đứng trước mặt người này dường như đều không thể đứng vững. Có vài kẻ tu vi hơi yếu, hai chân run rẩy, không khống chế được mà chậm rãi quỳ xuống...

Trong lúc này, chỉ có Bàn Sơn Hoang Viên càng thêm phẫn nộ, không phải hắn không muốn quỳ, mà Yêu tổ hắn mời được còn đang ở trên người hắn. Hắn muốn quỳ, nhưng Yêu tổ không có cách nào chấp nhận quỳ một hậu bối như vậy. Bởi vậy hắn điên cuồng rống lớn, xung quanh đột nhiên có khí thế hung ác tăng vọt, huyết khí cuồn cuộn hóa thành một bàn tay khổng lồ đập về phía Chủ Hắc Ám.

Đối mặt với bàn tay kia, Chủ Hắc Ám giơ một ngón tay lên và điểm tới.

Một bàn tay máu kia lớn gấp ba lần người hắn, nhưng một ngón tay này điểm tới lại khiến người ta cảm giác như muốn nâng cả trời cao. Ở trước một ngón tay này của hắn, bàn tay máu kia trái lại có vẻ rất nhỏ bé.

- Xuy!

Tuyệt đối không phải là động tĩnh lớn, chỉ là tiếng động rất nhỏ.

Bàn tay máu kia bị điểm tới, xuất hiện một vài vếtnứt.

Sau đó bắt đầu từ chỗ vết nứt này, bàn tay máu lại bắt đầu vỡ ra. Sự tan vỡ này không dừng lại ở bàn tay máu, còn không ngừng lan tràn đến trên thân Yêu tổ, mãi đến khi Yêu tổ bị dọa cho hồn bay phách lạc, kêu to thê thảm, Bàn Sơn Hoang Viên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống.

Cũng trong một thoáng này, sự tan vỡ trên thân máu của Yêu tổ dừng lại.

Hư không vắng lặng không có tiếng động, có gió thổi qua, một bóng người màu đen lại thành trung tâm của thiên địa.

- Không cần sợ hãi, sau này còn có vài chuyện cần yêu mạch các ngươi làm, cho nên ta sẽ không trực tiếp ra tay hủy diệt của cải của các ngươi!

Chủ Hắc Ám liếc nhìn thân máu của Yêu tổ run rẩy, mỉm cười khách sáo, an ủi bọn họ.

Sau đó hắn chỉ vào Táng Tiên Bia màu trắng nói:

- Ta chỉ tới lấy đi vật này!

Theo một chỉ này của hắn, Táng Tiên Bia hình như cảm ứng được gì đó, trong giây lát đó, ma ý tăng mạnh tới kinh thiên địa động.

- Không cần hoảng hốt, ta biết nên dùng ngươi ở đâu, sẽ không phụ ngươi!

Chủ Hắc Ám cười, cam đoan với Táng Tiên Bia.

Mà Táng Tiên Bia này lại dường như có thể nghe hiểu, ma ý thu lại và trở nên yên tĩnh hơn.

- Tôn... Tôn chủ...

Cũng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói rất khó nhọc vang lên, đó chính là Bàn Sơn Hoang Viên.

Lúc này không phải là ý của Yêu tổ trên người hắn mà là ý chí của bản thân hắn chống đỡ cho hắn phát ra tiếng gọi này.

Chủ Hắc Ám quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười nói:

- Ngươi nói đi!
Bình Luận (0)
Comment