Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1555 - Chương 1555: Nhân Gian Có Bệnh (2)

Chương 1555: Nhân gian có bệnh (2)
Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, nhất thời không nói được lời nào.

- Yêu như vậy, người cũng vậy!

Chủ Hắc Ám cũng không để ý, vừa cười vừa nói:

- Giống như chó không đổi được thói quen đuổi theo cái đuôi của mình, yêu không được thay đổi số phận tộc đàn của mình, Thiên Nguyên cũng không thoát khỏi kiếp nạn lớn, thật ra sinh linh trong thiên hạ này, cả người trong đó đều có bệnh...

Hắn thản nhiên mỉm cười, nói tiếp:

- Tất cả những gì ta làm bây giờ là đang chữa bệnh!

- Chữa bệnh?

Phương Nguyên cảm thấy kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Chữa bệnh thế nào?

Chủ Hắc Ám cười không nói.

Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là đổi câu hỏi khác:

- Ngươi có chắc chữa được bệnh này không?

Chủ Hắc Ám nói:

- Nó không nằm trong tay ta mà bởi sinh linh trong thiên hạ, nếu bọn họ muốn được cứu, lại có thể chữa được!

Giọng Phương Nguyên hơi rét lạnh:

- Nếu chữa không được?

Chủ Hắc Ám cười nói:

- Chữa không hết, lại chứng tỏ bọn họ không thể cứu được nữa, chết thì thế nào?

Phương Nguyên không nói.

- Ngươi là một hài tử tốt, hãy thả kiếm xuống, đi theo ta!

Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên im lặng, bỗng nhiên nói:

- Ngươi đáng để bước lên con đường phi thăng!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn còn không biết con đường phi thăng mà Chủ Hắc Ám nói là gì, nhưng hắn có thể cảm giác được chuyện người này muốn làm tuyệt đối sẽ khiến thế gian vô cùng khủng hoảng sợ hãi, hắn muốn chôn vùi thế giới này, dùng cách này để chữa bệnh cho người ta...

Phương Nguyên bỗng nhiên khiếp sợ.

Người này là người điên...

Nhưng Phương Nguyên không vội trả lời hắn vào lúc này...

... Dù sao bây giờ kéo dài thêm chút nào đều có lợi cho mình!

Từ trong những lời Chủ Hắc Ám vừa nói, có thể nghe ra được, Táng Tiên Bia này là một thứ quan trọng trong kế hoạch của hắn, là quân cờ quan trọng để hắn dùng để khống chế càn khôn, chắc hẳn cũng vì vậy, hắn mới đích thân tới lấy Táng Tiên Bia. Phương Nguyên tất nhiên không thể để cho hắn đạt được mong muốn, nếu không sẽ có khủng hoảng đáng sợ giáng xuống. Nhưng Phương Nguyên cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể trì hoãn...

... Hi vọng mèo trắng chạy nhanh một chút!

...

...

- Ngươi đại khái đang nghĩ, nói thêm với ta một lát, kéo dài tới khi người cứu viện chạy tới đi?

Chủ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nói với Phương Nguyên:

- Ngươi xuất hiện ở đây là một biến số, hơn nữa nói vậy ngươi cũng đã đưa tin tức gì đó ra ngoài. Ta vừa cảm giác được có một sinh linh thần kỳ rời khỏi thế giới Thần Ma này. Nhưng cho dù ngươi truyền tin tức đi, cho dù ngươi nhân cơ hội nói chuyện với ta để kéo dài thời gian, người cứu viện của ngươi cũng không chạy tới nhanh như vậy được!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Chủ Hắc Ám.

Hắn biết Chủ Hắc Ám nói là sự thật, trên người mèo trắng mang theo dị năng, có lẽ có thể nhanh chóng đưa tin đến Bát Hoang thành, nhưng cho dù những nhân vật lớn kia có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không thể dốc hết sức chạy tới đây. Sau khi mèo trắng thi triển dị năng một lần, cũng cần thời gian nghỉ ngơi nhất định, điều này cũng làm cho những người mà mình chờ căn bản không thể chạy tới đây nhanh như vậy...

- Ta muốn nói với ngươi những lời này, bởi vì ta nợ ngươi một nhân tình!

Chủ Hắc Ám nhìn Phương Nguyên, chậm rãi nói:

- Cho nên ta cho ngươi cơ hội này, có theo ta hay không?

Phương Nguyên không biết nhân tình mà hắn nhắc tới là gì, nhưng biết mình không có cách nào trì hoãn được nữa.

Hắn chỉ đưa tay ra, con cóc Kim Tương Lôi Linh vẫn ngồi bên cạnh hắn ngửa mặt nhìn trời và chậm rãi há miệng ra, sau đó lại có một thanh kiếm vô cùng kỳ lạ chậm rãi nhô ra nửa đoạn khỏi miệng nó...

Phương Nguyên nắm chặt chuôi kiếm dần rút nó ra, sau đó chỉ tay về phía trước.

Hắn rút kiếm, chỉ về phía Chủ Hắc Ám!

Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía mình, khẽ nói:

- Ngươi rút kiếm có ý nghĩa gì chứ?

Nghĩ tới vừa rồi hắn chỉ điểm nhẹ một cái, lại đánh cho Yêu tổ của bộ tộc Bàn Sơn bị thương nặng, thậm chí suýt chết, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, có lẽ với cảnh giới của mình hiện tại, chỉ kiếm về phía hắn thật sự không có ý nghĩa gì...

Nhưng Phương Nguyên vẫn nói:

- Ta không nghĩ ra nên phản bác đạo lý của ngươi thế nào, nhưng ta không tán thành, cho nên ta phải ngăn cản ngươi!

- Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đây cũng là một loại bệnh!

Chủ Hắc Ám mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước, nói:

- Hơn nữa loại bệnh này sẽ hại chết bản thân ngươi!

...

...

Nhìn bóng người rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, đám yêu hoặc người ở đó đều choáng váng.

Trong lúc Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói chuyện, đám thiếu chủ yêu mạch bị khí cơ trên thân Chủ Hắc Ám ảnh hưởng, đầu óc hỗn loạn. Ngoại trừ Bàn Sơn Hoang Viên có lực của Yêu tổ gia tăng vẫn đỡ một chút, người khác thậm chí không suy nghĩ được, tất nhiên không biết Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói gì, chỉ là khi Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, ảnh hưởng này mới yếu đi.

Mạch suy nghĩ của thiếu chủ Bạch Phong tộc thoáng rõ ràng, lén ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ vào Chủ Hắc Ám, lập tức hoảng sợ.

Trong giây lát, hắn cũng không biết vì sao người này không ở bên ngoài thay mình đoạt ma bảo, trái lại chạy vào bên trong, chỉ bị dọa tới toàn thân run rẩy, hận không thể chửi ầm lên:

- Con cóc này, mệt cho ta còn tưởng ngươi có đầu óc, trọng dụng đề bạt ngươi, kết quả ngươi mới là kẻ lỗ mãng nhất!
Bình Luận (0)
Comment