Chương 1570: Không quan tâm, chỉ cần giết ngươi (2)
Nói giết là giết!
Vừa dứt lời, Phương Nguyên đã trực tiếp một kiếm chém tới.
Vào lúc này, Tà Kiếm trong tay hắn đã ngưng tụ vô số kiếm ý, hận ý cuồn cuộn không ngừng, kiếm quang tăng mạnh. Tâm Ý Kiếm vốn có liên kết với tâm ý của hắn. Bây giờ thù hận trong lòng Phương Nguyên dâng lên ngập trời, cũng khiến cho uy lực Tâm Ý Kiếm của hắn tăng vọt, giống như một tia sáng đáng sợ chói mắt, trong nháy mắt đã chém đến trước mặt Chung Lão Sinh. Lúc này, mọi người xung quanh thậm chí còn không kịp phản ứng, tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.
- Vù vù...
Chung Lão Sinh cũng có chút ngạc nhiên.
Hắn phẩy nhẹ tay áo, cơ thể như bỗng nhiên không có trọng lượng, thoải mái lui ra ngoài.
Thoạt nhìn như hắn chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hắn lại có thể tránh được một kiếm này của Phương Nguyên...
- Ở trong thời điểm quan trọng như vậy, ngươi lại muốn giết ta, ngươi thật sự xem thường đại cục như vậy sao?
Thân hình lướt đi, sắc mặt của hắn cũng có chút thâm trầm, thản nhiên nói.
Con ngươi của Phương Nguyên co lên, hắn không ngờ Chung Lão Sinh sẽ tránh thoát được một kiếm này.
Chỉ là hắn vừa chém ra một kiếm đó lại không chết không dừng. Hắn bước vài bước, lại chém về phía Chung Lão Sinh.
- Ta đã chú ý tới đại cuộc quá nhiều lần rồi, lần này không để ý lại thế nào?
Phương Nguyên quát khẽ, sát khí đáng sợ:
- Ta sẽ giao Táng Tiên Bia cho Tiên Minh, nhưng ngươi thì không giết không được!
...
...
- Vù.
- Vù.
- Vù.
Nhất thời kiếm ý ngang dọc, bao phủ tám phương, sát khí lẫm liệt, trực tiếp lao thẳng tới giữa mi tâm.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức kinh ngạc.
Tu vi của Phương Nguyên bây giờ rất cao, hắn thi triển toàn lực thì người bình thường tuyệt đối không thể tới gần. Lập tức tạo ra một phương Kiếm Vực trong đám người đang chiến đấu. Bất kể là người do Chung Lão Sinh dẫn đến, hay người được mèo trắng đưa tới giúp đỡ Phương Nguyên, lúc này đều vừa khó hiểu lại vừa hoảng sợ. Tất cả chỉ có thể tránh kiếm ý của Phương Nguyên trước. Chỉ có Tôn quản sự vội vàng xông qua, kêu lên:
- Sư đệ Phương Nguyên, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Là hắn làm Lạc sư muội phải rời khỏi nhân gian!
Giọng Phương Nguyên lạnh lùng và đầy sát khí.
Tôn quản sự sửng sốt:
- Ngươi muốn giết chết hắn sao?
Phương Nguyên nói:
- Phải giết!
Tôn quản sự run giọng nói:
- Thật sự phải giết à?
Phương Nguyên nói:
- Thật sự phải giết!
Giọng nói dứt khoát cũng kiên định lạ thường, Phương Nguyên tiếp tục vung kiếm chém tới.
Tôn quản sự bỗng nhiên xông tới, nói:
- Ta giúp ngươi!
- Ngươi...
Phương Nguyên thật sự sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự.
- Nha đầu kia là người tốt, từ trước đến nay đều không chê ta nói nhiều...
Tôn quản sự than xong vỗ nhẹ vào vai Phương Nguyên, nói:
- Hơn nữa, ta vừa lập công lớn cho Tiên Minh, Tiên Minh chắc hẳn còn chưa nghĩ ra nên thưởng cho ta thế nào. Có ta cùng ngươi làm chuyện này, sau này ngươi sẽ phải chịu áp lực nhỏ hơn rất nhiều...
Phương Nguyên không nói gì nữa:
- Được!
Hai người sóng vai, đồng thời phát động pháp lực, xông thẳng về phía trước.
Đến lúc này, tình hình ở đó lại càng loạn hơn, sát ý tăng vọt như nước sông cuộn trào về phía trước.
Xung quanh hoàn toàn hỗn loạn, từng ánh mắt mê man nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết tại sao lại diễn ra trận giết chóc này.
...
...
- Đây chính là lúc cướp truyền thừa Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bên trong có thiếu chủ yêu mạch làm loạn, bên ngoài có đại quân Yêu Vực. Mà ta đường đường là trưởng lão Tiên Minh. Sau khi giết ta, quả thực chính là hậu hoạn vô cùng, ngươi còn không do dự rút kiếm chém ta...
Thấy Phương Nguyên điều khiển Cửu Long Ly Hỏa và kiếm quang xảo quyệt lạ thường của Tôn quản sự, trưởng lão Tiên Minh Chung Lão Sinh cười khổ.
Trong lòng hắn còn có chút bất đắc dĩ. Hắn trăm tính vạn tính lại không tính đến Phương Nguyên có thể sẽ xuất hiện ở thế giới Thần Ma này, càng không ngờ hắn dám rút chiếm chém về phía mình.
Trong kế hoạch hoàn mỹ hoàn toàn không sai sót lại có biến số này.
Điều này thật sự làm cho hắn cũng có chút dở khóc dở cười:
- Ngươi là Thánh Tử đảo Vong Tình, thần tướng Ma Biên thật đúng là đủ lỗ mãng!
Lúc than thở như vậy, ánh mắt của hắn cũng trở nên lạnh lùng và có một quyết định nào đó.
- Ý trời đã vậy, ta cũng chỉ có thể lỗ mãng lần này!
- Một lần khổ cực mưu tính cuối cùng bị phá hủy như vậy, thật sự khiến cho người ta có cảm giác đáng ghét...
Vẻ mặt Chung Lão Sinh vô cùng bất đắc dĩ.
Phương Nguyên và Tôn quản sự đều không phải là người tầm thường. Hai người một trái một phải với sát khí đằng đằng đan xen vào nhau, làm hắn gần như không thể tránh được. Bản thân hắn hình như đã âm thầm đưa ra một quyết định nào đó, trong lúc cười gượng, đột nhiên hai cánh tay rung lên, thân hình rời khỏi mặt đất. Bên cạnh xuất hiện hơi nước, hơi nước này hiện ra và hình thành một bàn tay, chộp về phía mặt đất.
Ào ào, dưới lòng đất chợt hiện ra một con sông lớn.
Con sông lớn này nổi sóng cuồn cuộn và lao nhanh không ngừng, trong nước sông đỏ vàng có các ma đang bay loạn với dáng vẻ vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Trong một thoáng này, ngay cả những người theo hắn tiến vào đây, những người vô cùng quen thuộc với hắn cũng phải biến sắc.
Có người chấn động kêu lên:
- Đó... Đó là nước Minh Hà?
- Sao Chung trưởng lão có thể điều khiển được Minh Hà?
Những người ở đó không có một ai là kẻ yếu.
Tất cả đều là những kẻ không có cơ hội thành tựu Hóa Thần nhưng vẫn có mắt nhìn.
Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Chung trưởng lão dùng nước hóa ra bàn tay nắm lấy Minh Hà, bọn họ đã ý thức được một vấn đề.
Minh Hà ở thế giới Thần Ma khủng khiếp tới mức nào. Trước đây khi bọn họ muốn đi vào thế giới Thần Ma, đều phải huyết tế Thần Ma trong Minh Hà, để tránh bị những Thần Ma đó cắn nuốt.