Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1577 - Chương 1577: Ngoại Trừ Ta Chính Là Ngươi (1)

Chương 1577: Ngoại trừ ta chính là ngươi (1)
Cảm giác kia lại giống như một con ma thú đang ngủ say dần thức tỉnh.

Không chỉ vậy, hắn bỗng nhiên cảm giác tượng Thần Ma Đại Thiên Uy trước người mình vốn là vật chết, nhưng bây giờ vật chết này lại bắt đầu bị một loại khí cơ nào đó dẫn dắt cho dịch chuyển, bên trong có chút lực lượng đang tỉnh lại, một tia ma khí thò ra giống như xúc tua thử thăm dò, dây dưa, chậm rãi quấn lấy người đàn ông vạm vỡ vẫn không nhúc nhích bên dưới.

- Hóa ra là vậy...

Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể thiếu nữa đã nối liền một thể với người đàn ông vạm vỡ. Một tia khí cơ cuối cùng đã tiêu tan, nhưng lúc sắp chết, nàng ngẩng đầu nhìn thấy bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy, thấy vẻ mặt hắn dữ tợn như hung thần ác sát, trong lòng ôm một cái bình màu đen, tay kia giơ lên cao như muốn xé rách trời cao, trong lòng chợt thoải mái, giống như hiểu rõ điều gì...

Nàng cười khổ:

- Hóa ra là nguyên nhân này...

- Ca ca, ta hiểu được rồi...

Con người của nàng mất dần ánh sáng, tia sáng cuối cùng rơi vào trên mặt Quan Ngạo, tiếng như tơ:

- Không trách được bất kể ai ôm ta cũng không bằng ngươi, khó trách ta vẫn cảm thấy trống trải... Ca ca, ta sắp chết, ta không thích chết, càng không thích biến mất sạch sẽ. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ ta, vĩnh viễn cũng không được quên ta, nếu không ta sẽ thật sự không tồn tại ở bất kỳ đâu nữa...

- Làm như vậy rất ích kỷ...

Nàng cười nhạt:

- Nhưng ta vốn là một người ích kỷ...

Nàng vừa nói, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng rũ xuống, không còn cử động nữa. Nhìn nàng giống như đang ngủ, cái đầu nhỏ tự nhiên gác lên trên cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, lại giống như nàng đã làm vô số lần, thoải mái như mọi khi.

Nàng không nói quá nhiều, cũng không gì phức tạp.

Không có hoàn toàn tỉnh ngộ, lại không tính sửa đổi.

- Tiểu muội...

Cũng vào lúc sức sống của nàng hoàn toàn biết mất, người đàn ông vạm vỡ vốn phải chết bỗng nhiên run rẩy.

Sau đó cơ thể hắn giật giật, cố gắng nâng bàn tay ấn lên vết thương trên người thiếu nữ.

Vào lúc này, càng lúc càng nhiều Hồng Liên Nghiệp Hỏa tràn vào trái tim của hắn, không nhanh hơn so với lúc trước thiếu nữ rút từ trên người hắn ra. Điều này khiến khí cơ trên cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, khí huyết phát ra như nước sông lao nhanh trong cơ thể mạnh mẽ, cứng rắn như sắt thép của hắn. Huyết khí chiếu lên hư không, hình thành một tầng thần quang bao phủ ở trên người hắn.

Mà ở trên đỉnh đầu hắn, xúc tua trên tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này bỗng nhiên thò ra nhanh hơn, từng cái quấn trên người của hắn, khiến cho khí huyết trên thân hắn điên cuồng hơn, nhanh hơn, càng hung ác, bất chấp đạo lý tăng vọt lên.

Thậm chí bắt đầu có vô cùng mảnh ký tràn ra trong thức hải của hắn.

Nhưng hắn không để ý tới chúng, bàn tay run rẩy chỉ muốn bịt lại máu trong cơ thể thiếu nữ đang chảy ra...

Những mảnh ký ức này vốn sẽ làm hắn nhớ ra rất nhiều chuyện, cũng sẽ làm cho ý thức của hắn bây giờ biến mất, nhưng hắn không chịu, hắn vẫn muốn nhớ rõ lời tiểu muội nói. Tiểu muội bảo mình đừng quên nàng, mình đương nhiên không thể quên nàng được. Điều này giống như một ma chú, cũng giống là một chấp niệm, khiến cho những mảnh vỡ bay lên lại trước sau không có cách nào chiếm lấy thức hải của hắn, không có cách nào khiến cho hắn nhớ tới những chuyện kia...

...

...

- Thứ quỷ gì vậy?

Biến hóa kỳ lạ kia làm Bàn Sơn Phi Viên kinh hãi, giơ tay lên đánh ba đường phi kiếm về phía người đàn ông vạm vỡ.

Phi kiếm phá không lao tới, đủ để gọt vàng chặt ngọc.

Nhưng khi phi kiếm bay tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ, lại bị khí cơ trên người hắn ngăn cản.

Thoáng cái, ba phi kiếm đột nhiên tan ra và chảy xuống mặt đất, phát ra tiếng "xèo xèo".

- Nàng là tiểu muội của ta...

Người đàn ông vạm vỡ này ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ không sao tả hết. Trên gương này thậm chí có thể nói là thật thà này cả đời chưa từng làm ra cảm xúc phức tạp, bi ý và tức giận lại giống như ảnh hưởng đến cả thiên địa, vô số Ma Thần tàn khuyết bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, tất cả đồng thời hét lên, khiến cho thế giới này trở nên ầm ĩ.

- Không tốt, mau giết hắn!

Biến đổi khác thường này đã kinh động tới mọi người của mạch Bàn Sơn, tất cả đồng thời bay xuống, pháp lực cuồn cuộn đánh tới.

- Các ngươi lại có thể giết tiểu muội của ta...

Giọng Quan Ngạo nặng nề, như một ngọn núi lửa đang bùng nổ.

Hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng vẫn ôm cơ thể của Quan tiểu muội, không dám dùng sức vì sợ tổn thương đến nàng. Kỳ lạ là, theo khí cơ trên tượng Thần Ma Đại Thiên Uy quấn quanh người của hắn, cơ thể của Quan tiểu muội cũng đang dần thay đổi, lại hóa thành một bình hoa màu trắng dựa vào trong ngực hắn giống như lúc Quan tiểu muội sinh ra.

Bình hoa này có kích thước giống hệt cơ thể Quan tiểu muội khi còn sống, trên thân bình có hoa văn tinh tế.

Có thể mơ hồ nhìn thấy hoa vân này lại giống như một thiếu nữ nhỏ bé.

- Giết...

Bàn Sơn Phi Viên lao tới đầu tiên đã hóa ra bản tướng, một quyền đánh về phía Quan Ngạo. Quan Ngạo bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cổ hắn. Đường đường là đại tu Nguyên Anh trung cấp, lúc này lại bị Quan Ngạo nắm trong tay như một đứa trẻ.

Sau đó Quan Ngạo liếc nhìn hắn, bỗng nhiên nhét hắn vào miệng.

Chỉ một cắn lại cắn đứt đầu vượn hung dữ, miệng hắn nhai, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Mấy vị thiếu chủ mạch Bàn Sơn xông tới sau nhìn cảnh tượng như vậy đã bị dọa cho cả người lạnh lẽo. Không còn ai dám xông tới nữa, chỉ đứng phía xa nhìn Quan Ngạo một tay ôm bình hoa màu trắng, một tay khác nắm lấy thi thể không đầu của Bàn Sơn Phi Viên. Bọn họ đột nhiên ý thức được điều gì, kinh ngạc quay đầu nhìn.
Bình Luận (0)
Comment