Chương 1576: Cuối cùng không viên mãn (2)
Mí mắt của hắn đang khép kín, chút ký ức lưu lại chính là nụ cười hài lòng của Quan tiểu muội.
Điều này làm hắn rất thỏa mãn!
Sau đó lại nghe "Phụt" một tiếng, máu tươi bắn lên trên mặt hắn.
Quan Ngạo hoảng sợ mở mắt.
Lúc này, hắn lại nhìn thấy ở miệng Quan tiểu muội có một đoạn mũi thương màu đen lộ ra. Sau lưng nàng là mấy gã đàn ông trung tuổi với vẻ mặt hung ác. Kẻ dẫn đầu lại nhìn hắn đầy vẻ xem thường và tàn bạo quát:
- Lão tổ tông từng nói qua, tượng Thần Ma Đại Thiên Uy và Táng Tiên Bia này đều là của mạch Bàn Sơn chúng ta, ngươi tính là gì mà cũng dám cướp của chúng ta chứ?
Vừa nói chuyện, hắn vừa đạp lên trên người Quan tiểu muội, rút thương ra, cũng khiến nàng ngã vào trong lòng Quan Ngạo.
Con ngươi của Quan Ngạo đột nhiên co lên.
Lúc này hắn vẫn đang cúi đầu quỳ trước tượng thần.
Quan tiểu muội lại nằm ở trên đầu gối của hắn, vẻ mặt rất kinh ngạc, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Ngay cả nàng cũng không ngờ được, vào lần đầu tiên nàng có cảm giác thật sự thỏa mãn, lại xảy ra biến cố như vậy.
Lúc này nàng mới nhớ ra, lúc trước Quan Ngạo đi tới trước mặt mình, huyết trận bảo vệ do Đại Thiên Ma Tông chủ lập ra cho mình trước đó đã bị khí cơ của hắn xé nát. Mình cướp được thứ mình mong muốn, chỉ còn một tia cuối cùng, vì một tia cuối cùng này, nàng không đóng kín khổng khiếu của mình, cũng chưa thật sự luyện hóa những lực lượng này, cho nên cơ thể của mình vẫn rất yếu đuối!
Chỉ thiếu một chút nữa nhưng lại vĩnh viễn không qua được!
- Tiểu muội...
Quan Ngạo cố kêu lên những không phát ra tiếng nào.
Hắn chỉ cảm giác được, lúc này trong lòng dường như thiếu mất một phần, còn đau khổ hơn cả vừa rồi bị rút ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Quan tiểu muội nhìn gương mặt xấu xí của hắn cũng trở nên vặn vẹo, nàng bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười có chút thê thảm!
...
...
- Sao vậy?
Vào lúc Bàn Sơn Phi Viên đâm một thương xuyên qua sau lưng Quan tiểu muội, xung quanh Táng Tiên Bia cũng đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ. Táng Tiên Bia đang nhận được vô số ma ý gia tăng, nhanh chóng mở lỗ thủng kia, phù văn liên tục thắp sáng đến cái thứ sáu mươi mốt. Đúng lúc này, ma khí từ trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung bay ra chợt dừng lại, không còn chút nào.
Chung Lão Sinh vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Ngự Ma Sử, nhanh cho ta mượn ma khí...
...
...
- Ca ca, bọn họ bảo ta đưa ma khí cho bọn họ...
Quan tiểu muội nằm ở trong lòng Quan Ngạo, sắc mặt đã trở nên vô cùng thê lương. Nàng muốn giơ tay sờ lên gương mặt xấu xí của Quan Ngạo nhưng không sao giơ tay lên nổi, chỉ có thể cúi đầu nói:
- Nhưng ta sắp chết rồi, nếu ta sắp chết, tại sao phải cho bọn họ chứ?
- Bọn họ có quan hệ gì với ta đâu?
- Nhanh nhanhnhanh, vẽ xong những phù văn mà lão tổ tông giao cho, nhất định phải lấy được bức tượng thần này!
Lúc này, mấy vị thiếu chủ mạch Bàn Sơn căn bản không có để ý tới hai huynh muội đang ôm nhau quỳ trước tượng Thần Ma Đại Thiên Uy, đặc biệt là Bàn Sơn Phi Viên vừa thấy được thiếu nữ kia lại thuận lợi cho nàng một thương là hợp tình hợp lý, trong lòng chỉ cảm thấy mình nên làm thế, căn bản không suy nghĩ gì khác. Về phần mấy người khác, từ lúc bọn họ bước vào điện thứ chín này đã muốn cướp một bức tượng Thần Ma mang đi. Nếu muốn cướp, vậy dĩ nhiên phải cướp cái mạnh nhất, nếu không mạch Bàn Sơn lên kế hoạch suốt nghìn năm lại chỉ cướp được Ma Thần bình thường giống với các yêu mạch khác, chẳng phải là thiệt hay sao?
Bọn họ vừa vào, đã nhìn thấy tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này. Ở trên tượng Thần Ma này còn một nửa phù văn do Bàn Sơn Hoang Viên vẽ trước đó. Chỉ cần bọn họ hoàn thành nốt phù văn là được, cũng tiết kiệm một nửa thời gian.
Bây giờ, khi bọn họ tới, người đàn ông trong hai người ở đó đã hoàn toàn không còn sức sống. Thiếu nữ cũng bị một thương của Bàn Sơn Phi Viên đâm xuyên qua ngực, chặt đứt tất cả căn cơ của nàng, tuyệt đối không có khả năng sống nữa. Cho nên bọn họ lại vội vội vàng vàng bay đến trên tượng Thần Ma, tiếp tục vẽ lên yêu văn Yêu Vực.
...
...
Ở bên ngoài, Chung Lão Sinh vẫn đang tức giận gào thét, chưa bao giờ thất thố như vậy.
Hắn cảm giác Ngự Ma Sử đã gặp phải vấn đề gì đó. Nhưng hắn cũng biết, lúc này Ngự Ma Sử hoàn toàn còn có năng lực cho hắn tất cả những thứ hắn cần. Cho nên hắn đang không ngừng thúc giục, thậm chí rít gào, đòi ma khí...
- Ta không muốn đưa ma khí cho hắn, dựa vào đâu mà ta phải đưa đồ của mình cho hắn chứ?
Nhưng thiếu nữ ngã ở trong lòng người đàn ông vạm vỡ sắp không còn sức sống căn bản không để ý tới hắn, tuy trên mặt đã có cảm xúc hiếm thấy, nhưng sự lạnh lùng kia vẫn chưa từng giảm bớt. Chỉ có người đàn ông vạm vỡ kia mới có thể nghe được giọng của nàng:
- Những người khác trên thế giới này lại có quan hệ gì tới ta đâu? Trước kia là trao đổi, nhưng bây giờ ta lại sắp chết...
- Ta không muốn cho hắn, cho nên ta cho ngươi đi...
Nàng nhìn người đàn ông vạm vỡ:
- Của ngươi trả lại cho ngươi, của ta cũng cho ngươi...
- Trên thế giới này, ta chỉ yêu bản thân mình...
- Nhưng trừ mình ra, cũng chỉ có ngươi còn có chút khác biệt...
-...
-...
Không ai phát hiện ra, lúc Quan tiểu muội ngã vào trong lòng người đàn ông vạm vỡ thoạt nhìn đã không còn sức sống kia, máu tươi của nàng chảy xuống, từng tia Hồng Liên Hỏa mỏng manh cũng bay ra,
Tất cả bay về phía trái tim của người đàn ông vạm vỡ.
Một tia một dần dần mang lại sức sống cho hắn.
- Ừ?
Bàn Sơn Phi Viên đang bố trí phù văn, hắn trời sinh nhạy bén bỗng nhiên phát hiện ra bên dưới có một khí thế hung ác đáng sợ tăng lên.