Chương 1575: Cuối cùng không viên mãn (1)
Nó dường như muốn mở ra một lỗ thủng trên thế giới này và liên kết với một thế giới nguy hiểm đáng sợ khác...
Phương Nguyên thậm chí có thể nghe được có tiếng ma kêu mơ hồ phát ra từ sâu trong lỗ thủng này!
- Sao có thể như vậy được...
Vào lúc này, trong lòng hắn gần như tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ thật sự để bọn họ dẫn kiếp nạn lớn hạ xuống sớm à?
Hắn biết, bây giờ Chung Lão Sinh không chỉ mở ra lỗ thủng này.
Một lỗ thủng xuất hiện sẽ gây ra một loạt phản ứng không có cách nào ngăn cản, lại giống như năm đó Lạc Phi Linh trấn áp lỗ thủng đã khiến cho nhân gian bình yên hơn hai mươi năm vậy, Chung Lão Sinh mở ra một lỗ thủng cũng sẽ khiến cho lỗ thủng ở các nơi khác đều xuất hiện biến hóa tương ứng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Ma Uyên. Tất cả kế hoạch bọn họ thực hiện trước đó cũng sẽ vì vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Kiếp nạn lớn sẽ hạ xuống sớm!
Lạc Phi Linh cũng sẽ vĩnh viễn phải ở lại trong đó, không về được nữa!
Đây là một giây phút ảnh hưởng đến sống còn của nhân gian, mình và Tôn quản sự chỉ có thể liều mạng.
Bên ngoài có rất nhiều người phát hiện ra chân tướng, bị Minh Hà ngăn cản nên không có cách nào tiến đến.
Còn có càng nhiều người hơn thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, đang liều mạng đi cướp pháp bảo trong Ma Cung.
Lại giống như người của mạch Bàn Sơn.
Lão tổ Bàn Sơn đang liều mạng đưa con cháu tộc nhân của hắn vào, còn dặn bọn họ bất kể có chuyện gì xảy ra đều không cần để ý, cứ ra tay với Tiên Minh và Nhân tộc. Mạch Bàn Sơn bị bọn họ hãm hại quá thảm, cho nên nhất định phải tranh thủ chút thời gian còn lại, cầm hết những tạo hóa có thể lấy được trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung về. Đây chính là nội tình của mạch Bàn Sơn.
Dù sao lão đại đã chết, Yêu tổ cũng đã mời, mạch Bàn Sơn tổn hao quá lớn.
Bọn họ không nhanh chóng cướp chút tạo hóa, sao được?
Các yêu mạch khác cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ còn có lực lượng Yêu tổ, bởi vậy cố gắng cướp đoạt Táng Tiên Bia, chỉ là không xông qua được.
Cũng có người đã buông tha ý định cướp Táng Tiên Bia, xông vào trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Bây giờ cướp đoạt chút ma bảo bình thường cũng tốt...
Nhưng bọn họ há hốc mồm khi thấy Đại Tự Tại Thần Ma Cung đã trống rỗng, tất cả ma bảo, điển tịch, binh khí trong tám điện trước đều bị dọn sạch, gần như cả bụi bặm cũng chẳng có. Điều này khiến bọn họ căm phẫn, đấm ngực giậm chân...
... Ai làm đây?
... Sao lại cướp sạch sẽ như vậy, có thể bớt tham lam một chút không?
Bọn họ vừa mắng người lấy đi hết tất cả ma bảo vừa lao vào trong điện thứ chín. Ở đây còn rất nhiều tượng Thần Ma. Bọn họ đều biết những bức tượng này không phải là bức tượng bình thường, mà ở Kiếp Nguyên trước, Ma đạo tập trung tất cả lực lượng chế luyện binh khí Thần Ma, mỗi bức tượng đều là một Ma Thần hoàn chỉnh có lực lượng kinh thiên động địa, khủng khiếp không có cách nào hình dung nổi!
Cho nên, bọn họ chỉ đành cướp đi những binh khí Thần Ma này!
Bất kỳ một binh khí Thần Ma nào được vận dụng tốt, giá trị của nó lại không thua kém cúng tế Yêu tổ ba ngàn năm.
Mấu chốt nhất là cúng tế Yêu tổ mấy nghìn năm lại chỉ có thể mời được một lần.
Nhưng binh khí Thần Ma này lại có thể dùng rất nhiều lần!
Cũng bởi vì có quá nhiều người có suy nghĩ này, cho nên gần như mỗi bức tượng Thần Ma trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều bị người ta chiếm lấy, đang dùng hết các loại bí pháp, định phong ấn bức tượng Thần Ma, sau đó hoặc khiêng hoặc nâng đi!
Trong đó có ba thiếu chủ của mạch Bàn Sơn, bọn họ đều là con cháu của lão tổ Bàn Sơn, địa vị và tu vi tất nhiên kém hơn Bàn Sơn Hoang Viên nhưng đều không tệ. Cả ba đều là cảnh giới Nguyên Anh. Dẫn đầu là Viên Phi đứng hàng thứ hai, nổi tiếng hung ác tàn nhẫn, tiếng xấu lan xa, chỉ là không hữu dụng bằng Bàn Sơn Hoang Viên, vẫn bị Hoang Viên ép xuống hơn nghìn năm qua, trong lòng sớm đã uất nghẹn.
Bây giờ hắn tiến vào chính là muốn lập công.
Lúc này hắn nhìn thấy trong điện thứ chín có rất nhiều bức tượng Thần Ma, trong lòng cũng rất lo lắng.
Đoạt binh khí Thần Ma này sẽ lập được công lớn, lão đại đã chết, chủ nhân tương lai của mạch Bàn Sơn chính là mình!
...
...
Mà ở trong một phòng khác, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể Quan Ngạo gần như đã bị Quan tiểu muội rút ra hết. Cơ thể hắn cao lớn như vậy, lúc này dường như mất đi hết tinh khí thần, tê dại muốn ngã xuống, cả người đều vô cùng suy yếu chỉ còn lại bộ xương, khí tức sinh mạng đã mất gần hết, chỉ có một chút sức lực, ngẩng đầu nhìn Quan tiểu muội.
Trong mắt hắn còn có chút ánh sáng, nhưng tia sáng này lại giống như ánh nến sắp cháy hết.
Mà hoàn toàn ngược lại với hắn là Quan tiểu muội.
Khi nhận được gần như tất cả Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Quan Ngạo, bất kể gương mặt hay khí chất của nàng đều hoàn toàn khác hẳn. Dáng vẻ nàng trời sinh nhỏ nhắn xinh xắn đã cao hơn một đoạn, điều này khiến chiếc váy không còn vừa, bị ngắn đi, lộ ra mắt cá chân trắng mịn.
Mà ở mi tâm của nàng lại xuất hiện một ấn ký Hồng Liên.
Trước đây ở trên người nàng luôn có vẻ lạnh lùng, vào lúc này bị một khí chất khác thay thế. Trong cơ thể giống như có lửa thần đang cháy, nhìn vẻ ngoài vẫn xinh đẹp tinh tế lại che giấu một ngọn núi lửa. Từ trước tới nay nàng chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên có được cảm xúc này, nàng thỏa mãn nở nụ cười...
- Ca ca, ngươi thật tốt!
Nàng nhìn hai mắt Quan Ngạo chậm rãi nhắm lại, khẽ cười và nói với Quan Ngạo.
- Tiểu muội, lần đầu tiên ta thấy ngươi cười vui vẻ như vậy!
Trong lòng Quan Ngạo vang lên một câu nói, nhưng đã không còn đủ sức nói ra.