Chương 1583: Cóc kêu to một tiếng, đánh thức thiên địa (1)
Phương Nguyên cắt ngang những lời hắn đang nói, sau đó mở bàn tay ra.
“Oa" một tiếng, đột nhiên có một vật nhảy tới giữa không trung, bị Phương Nguyên dùng một tay nâng lên.
Đó là một con cóc Thần Ma uy phong lẫm liệt với ánh vàng lóng lánh, hùng cứ một phương, nhìn khắp thế giới bằng nửa con mắt.
Phương Nguyên nói:
- Thật ra thế giới Thần Ma này chắc chắn là của ta!
- Đó là...
Khi Tôn quản sự và Quan Ngạo nhìn thấy con cóc được Phương Nguyên nâng trên tay, cả hai đồng thời giật mình.
Xuất thân và tu luyện của hai người bọn họ đều có liên quan đến Ma đạo, nhưng mỗi người lại khác. Tôn quản sự tu luyện thần thông Ma đạo, hơn nữa còn là một thiên phú lạ thường, vừa học cũng biết là kỳ tài, hiểu biết quá sâu về các loại công pháp Ma đạo. Quan Ngạo lại Đại Thiên Uy Ma Thần chuyển sinh, từ nhỏ đã có liên quan mật thiết với Ma đạo. Nhưng hai người bọn họ nhìn thấy con cóc này, vẫn cảm giác có chút thần bí...
Bọn họ cảm giác được con cóc này có mối liên hệ không rõ với thế giới Thần Ma và Táng Tiên Bia.
- Là thanh kiếm kia sao?
Tôn quản sự thoáng cái đã nhớ tới một vài chuyện cũ, sắc mặt biến đổit.
Quan Ngạo lại vẫn hơi do dự, nhìn Phương Nguyên, không biết nên nói gì cho tốt.
- Miêu huynh, đưa bọn họ ra ngoài trước...
Lúc này Phương Nguyên không có thời gian nói nhiều, trong tay cầm con cóc kia và nói với mèo trắng. Sau đó, hắn lại bay lên thật cao. Cùng lúc đó, tất cả pháp lực toàn thân đều rót vào trong cơ thể con cóc. Theo pháp lực rót vào, ánh sáng màu vàng trên thân con cóc này càng mạnh, lại giống như một mặt trời chói chang. Sau đó giọng nói Phương Nguyên vang lên:
- Cóc huynh, đánh thức thiên địa nơi này!
- Oa...
Con cóc này thật thà, nghe Phương Nguyên nói bỗng nhiên kêu một tiếng.
Một tiếng kêu này giống như sấm giữa mùa xuân, vang vọng bốn vực, âm thanh từ trên trời cao vọng xuống đến mặt đất, từ đầu này truyền tới đầu kia.
Trong khắp Yêu Vực, tất cả sinh linh đều nghe được một tiếng kêu này.
Các yêu binh yêu tướng và các đệ tử Tiên Minh đang hoang mang chạy trốn, nghe được âm thanh này đều thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn trời.
Những Thần Ma tàn khuyết bị khí cơ nào đó kinh động, đang múa loạn khắp nơi, nghe được âm thanh này bỗng yên tĩnh lại.
- Ếch ộp...
Vào lúc này, tiếng cóc kêu lại vang lên lần nữa.
Còn vang dội hơn hồi nãy, hình như ngay cả trời đất cũng mơ hồ chấn động.
Mà tiếng kêu này vẫn còn tiếp tục.
Từng tiếng vang lên, tiếng sau còn vang dội hơn tiếng trước.
Theo tiếng kêu này vang lên, tất cả mọi người trong thế giới Thần Ma đều cảm giác tâm thần bị chấn động, Nguyên Anh hình như cũng muốn rối loạn, cơ thể hình như sắp bị xé rách, trái tim muốn vọt lên tới cổ họng. Không biết có bao nhiêu thiếu chủ yêu mạch hoặc là yêu binh yêu tướng bị tiếng kêu lúc này dọa cho tái mặt, gần như muốn quỳ trên mặt đất, bái lạy bầu trời...
- Đây rốt cuộc là đại yêu thượng cổ nào vậy...
- Hóa ra bộ tộc cóc còn có tồn tại như vậy, lại còn có thể tu luyện tới trình độ này...
-...
-...
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ được, cóc yêu vẫn luôn bị khinh thường trong Yêu Vực suốt ngàn vạn năm qua, trải qua chuyện ở thế giới Thần Ma này, thoáng cái lại thành bánh thơm ngon trong miệng đám yêu, đãi ngộ tăng lên như gió lốc, từ khinh bỉ trong chuỗi yêu lại một đường nâng cao, trở thành chủng tộc được yêu loại quỳ lạy coi trọng nhất, có thể sánh ngang với Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Thần Long ở thời kỳ Thái Cổ.
...
...
Cóc kêu liền chín tiếng, thiên địa trong thế giới Thần Ma dĩ nhiên có biến hóa lớn.
Cuồng phong từ trên trời cao thổi đến, dường như trong giây lát thiên địa này đã thức tỉnh.
Cuồng phong này mạnh tới không có cách nào hình dung, cuốn không biết bao nhiêu sinh linh ở trong thế giới này ném ra ngoài. Vào lúc này, trời đất cũng trở nên tối tăm, lại giống như một bức tranh rất sống động, bây giờ mực nước bị nhòe, cảnh vật loang lổ đều biến thành mơ hồ.
Tôn quản sự và Quan Ngạo đều được mèo trắng mang đi, người khác hoặc đã thoát đi, hoặc chết dưới nanh vuốt của Thần Ma tàn khuyết. Thế giới này đột nhiên trở nên trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có Phương Nguyên đứng ở trên Táng Tiên Bia...
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cảnh vật xung quanh mình đang thay đổi, mình hình như rời khỏi thế giới này. Lúc này, tất cả mặt đất và sông núi, thậm chí là Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều biến mất, quanh mình chỉ có một thế giới biển máu, phía xa của biển máu này dường như có rất nhiều Ma Thần đều bị xích lại, bản mình ở trong biển máu vây quanh, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ mà trống rỗng.
Trước người mình có một tấm bia đá, trên đó có vô số chữ viết huyền ảo.
Tấm bia đá này chính là Táng Tiên Bia, chỉ là còn lớn hơn lúc Phương Nguyên nhìn thấy trước đó.
Hơn nữa càng nhìn về phía bia đá kia, lại càng cảm giác nó đang thay đổi, dường như muốn chọc thủng trời cao.
Phương Nguyên biết, mình vẫn ở trong thế giới Thần Ma, chỉ là ở một tầng sâu hơn, bước vào khởi nguồn trong thế giới này mà thôi.
Năm đó bộ tộc Bàn Sơn nhận được ma ấn, ma ấn này vốn là chìa khóa mở ra thế giới Thần Ma. Sau đó ma ấn này bị con trai của Bàn Sơn Hoang Viên đánh cắp. Con trai hắn lại bị mình giết chết, ma ấn này rơi vào trong tay mình. Đầu tiên là yêu ấn hóa thành thanh kiếm, sau đó lại hóa thành con cóc này, sau nhiều lần thay đổi, chìa khoá trước sau vẫn ở trong tay mình, lại dần dần có xu hướng viên mãn.
Dường như tất cả đều đã được định sẵn từ hơn ba mươi năm trước, bây giờ chìa khoá này cuối cùng phát huy công dụng.
- Thần Ma thức tỉnh, bá đạo vô biên...
- Vạn vật có thể chôn, chỉ một ý niệm của ta...
Xung quanh dường như trống rỗng, không có chút tiếng động nào, nhưng lại có vô số suy nghĩ không ngừng kéo đến.