Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1588 - Chương 1588: Chịu Không Ít Khổ Sở (2)

Chương 1588: Chịu không ít khổ sở (2)
Sắc mặt Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì cũng phức tạp, im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trường kiếm bên thắt lưng của mình. Lúc ở Hồng Thiên Hội, hắn đã từng giao hẹn với Phương Nguyên, tương lai sẽ chém Phương Nguyên một kiếm, đây là để có một câu trả lời thỏa đáng cho cuộc tranh luận về kiếm đạo.

Nhưng hôm nay, ở trước mặt chuyện trong thiên hạ, chuyện tranh kiếm đạo này lại tính là gì?

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên im lặng, hình như nghĩ đến đứa con trai của mình mang theo Tiên Nguyên biến mất, có chút thất vọng.

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt nhìn thấy Lý Hồng Kiêu đầy bụi đất, có vẻ hơi chật vật trong đám đông. Thật ra đứa con gái nhỏ xếp thứ ba mươi sáu này ban đầu còn chẳng lọt vào mắt hắn. Mãi đến khi nàng trở nên nổi tiếng trong cuộc thi Lục Đạo, mình mới bắt đầu quan tâm tới nàng, không ngờ bây giờ nàng càng làm cho mình thêm hài lòng.

Tâm trạng của lão tổ tông đảo Vong Tình nặng nề nhất, áp lực nhất.

Lẽ nào hai tiểu bối mình thích nhất trong đời lại là một đôi uyên ương số khổ?

- Lưu danh bia Thần Sơn, lần này thông báo với thiên hạ về chân tướng sự việc...

Sau khi ba vị Thánh Nhân Tiên Minh trao đổi vài đạo thần niệm, cuối cùng khẽ nói. Bọn họ biết, bây giờ mình phải đưa ra tấm gương. Bởi vì Tiên Minh phải gánh hết trách nhiệm trong chuyện lần này. Bốn vị chủ Thánh Địa ra tay một lần, kết quả lại suýt nữa làm hại nhân gian rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng người giải quyết chuyện này lại vẫn là Thánh Tử đảo Vong Tình...

Nhất là vị Thánh Tử đảo Vong Tình này còn liều mình chống lại kiếp nạn!

Cho nên bọn họ phải bày tỏ thái độ.

Hai câu vừa rồi đã biểu đạt ra hai ý.

Một là để cho Phương Nguyên có tư cách lưu tên trên Thần Sơn sau Bát Hoang thành, được đời sau kính trọng ngưỡng mộ. Hai là tuyên bố chân tướng của sự việc lần này cho thiên hạ biết, để Tiên Minh tới gánh tội. Tuy nhiên, từ tình hình trong thiên hạ lúc này lại thấy được, Tiên Minh gánh tội, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng lớn, tuyệt đối không có ích lợi trong chuyện chống lại kiếp nạn lớn. Nhưng việc đã đến nước này, Tiên Minh có thể từ chối được sao?

Mấy vị chủ Thánh Địa đều nghe được ẩn ý của Tiên Minh, không nói có được không.

Trong giây lát, bầu không khí có vẻ rất áp lực.

Tôn quản sự đang lo lắng nên nói ra chân tướng thế nào, chợt không dám mở miệng.

- Oa...

Nhưng vào lúc này, một tiếng cóc kêu vọng từ trong núi ra.

Tiếng kêu này rất vang dội, tuy ở trong núi lại chấn động tới mức dãy núi rung lên, đá rơi rào rào.

Tất cả mọi người đều kinh động khi nghe được tiếng cóc kêu, kinh ngạc xoay người lại.

Sau đó bọn họ lại nhìn thấy ngọn núi kia như muốn sụp xuống, mặt đất lún xuống giống như có thứ gì đó ở dưới đất chui lên. Tất cả theo bản năng nghĩ đến một khả năng, nhất thời kinh sợ biến sắc:

- Lẽ nào ma khí của kiếp nạn lớn còn chui từ dưới đất lên?

Tuy nhiên, chui từ dưới đất lên không phải là ma khí của kiếp nạn lớn!

Theo núi cao sụp xuống, đột nhiên trong dãy núi có một đạo ma quang phóng thẳng, nối thẳng bầu trời tới U Minh. Ngay sau đó, một Minh Hà ào ào chảy xuôi trên không trung, hình thành một vòngtròn cực lớn. Trong nước sông này, có thể nhìn thấy rất nhiều Ma Thần có vẻ kính nể và sợ hãi, run lẩy bẩy, đồng thời bái lạy về vị trí chính giữa giống như đang bái kiến Đế Vương.

Mọi người hít sâu một hơi, nhìn về phía chính giữa, lại nhìn thấy một con cóc màu vàng lớn như núi lớn chậm rãi từ lòng đất chui lên. Con cóc này cao gần nghìn trượng, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng giống như ngọn núi vàng lớn. Hai mắt nhô ra đầy uy phong, dưới cơ thể màu vàng có từng đường vân máu, từng đường vân máu này mang theo ma khí dày đặc, dường như muốn khuấy đảo trời đất...

Nhìn thấy con cóc này, ngay cả Quan Ngạo cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tôn quản sự còn nghe ra được một loại thần uy tương tự với Đại Thần Ma Âm trong tiếc cóc kêu này.

Nhưng thu hút sự chú ý của mọi người nhất vẫn là trên lưng của con cóc này.

Con cóc có vẻ thật sự quá lớn, bóng người trên đầu nó quá nhỏ, nhưng tu vi của mọi người ở đây, vẫn không khó nhìn ra được dáng vẻ của bóng người kia. Hắn mặc áo bào xanh, vẻ mặt bình tĩnh, trên đầu vòng hào quang thần thánh, hoàn toàn ngược lại với con cóc này.

Nhưng chính là dáng vẻ thần thánh đó lại khống chế con cóc kia, giống như sinh ra đã vậy.

- Phương sư đệ...

Tôn quản sự kinh sợ kêu lên một tiếng, dường như hắn chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện cảnh này.

Mấy vị chủ Thánh Địa, Thánh Nhân Tiên Minh cũng kinh hãi.

Bọn họ đều nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ khó tin, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra...

- Phương tiểu tử, ngươi chết hay sống vậy?

Lão tổ tông đảo Vong Tình rất không khách sáo, vừa nhìn thấy Phương Nguyên lại đột nhiên lắc người, xuất hiện ở trên đỉnh đầu Phương Nguyên. Gậy đầu rồng muốn đập xuống lại không nỡ, chỉ có thể nhìn thẳng vào Phương Nguyên, sốt ruột hỏi.

- Bái kiến lão tổ tông...

Phương Nguyên chậm rãi mở mắt ra, đứng trên lưng con cóc và thi lễ.

- Cổ hủ, lúc này thi lễ làm gì?

Lão tổ tông đảo Vong Tình vừa mừng vừa sợ, khẩn cấp hỏi:

- Ngươi lại còn có thể sống sót đi ra, hẳn trải qua không ít nguy hiểm đi?

- Lúc đầu, ta đã không tính chết...

Phương Nguyên hơi bất ngờ khi nghe lão tổ tông hỏi vậy. Nhưng trong chớp mắt khi thấy ngoài lão tổ tông, các vị chủ Thánh Địa khác đều kinh ngạc, nghi ngờ lại lo lắng nhìn mình. Thấy Tôn quản sự trong đám đông còn khẩn trương nháy mắt với mình liền hiểu rõ, cười gượng nói:

- Ma đạo nguy hiểm đáng sợ, tình hình kiếp nạn lớn cấp bách, tuy gặp rất nhiều khó khăn, cuối cùng vẫn là mạng lớn, sống sót đi ra!

Lão tổ tông nghe vậy càng xúc động hơn, run giọng nói:

- Nhóc à, ngươi chịu không ít khổ sở đi?

Phương Nguyên:

-... Ừ!
Bình Luận (0)
Comment