Chương 1589: Một miếng bị thiếu này (1)
- Kiếp nạn lớn đã được phong ấn lại chứ?
- Sao ngươi làm được chuyện nguy hiểm đáng sợ như vậy?
Vào lúc này, đám người xung quanh đều xông tới, vẻ mặt quan tâm thân thiết hỏi thăm. Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời:
- Ba mươi năm trước, vãn bối vô ý nhận được chìa khóa của thế giới Thần Ma này. Bây giờ, ta cũng chỉ mượn chìa khoá này để tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương trên Táng Tiên Bia, thừa kế thế giới Thần Ma, sau đó lấy một tia khí Huyền Hoàng thay ta khống chế thế giới Thần Ma, mượn lực lượng của thế giới Thần Ma này trấn áp lối đi của kiếp nạn lớn mà thôi. Sau đó...
Hắn dừng lại một lát:
- Sau đó ta lại đi ra!
- Hiểu thấu đáo Thái Cổ Ma Chương?
- Một tia khí Huyền Hoàng khống chế thế giới Thần Ma?
- Ba mươi năm trước đã có được chìa khóa của thế giới Thần Ma à?
-...
-...
Mấy vị chủ Thánh Địa và Thánh Nhân Tiên Minh nghe vậy, trong đầu đều xuất hiện vô số vấn đề, nhưng trong lòng xoắn xuýt một lúc, bọn họ không hẹn mà đều hỏi một vấn đề quan trọng hơn:
- Lối đi kia ở đâu?
- Ở trong cơ thể nó!
Phương Nguyên vỗ nhẹ vào con cóc người thân nói:
- Lối đi của kiếp nạn lớn lại ở bên trong thế giới Thần Ma. Ta lấy thế giới Thần Ma phong ấn lối đi của kiếp nạn lớn, sau đó lại để nó nuốt thế giới Thần Ma vào. Cho nên, bây giờ nó chính là thế giới Thần Ma mới. Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Táng Tiên Bia và tất cả ma bảo đều ở trong cơ thể nó. Hoặc nói... Tất cả truyền thừa ma đạo đều ở trong cơ thể nó!
Lúc này, mấy vị chủ Thánh Địa và Thánh Nhân Tiên Minh không khỏi ngây người.
Thật may bọn họ khống chế tốt, không đến mức thất thố.
- Vậy nói cách khác, bây giờ... ngươi là truyền nhân của cả Ma đạo?
Sau khi buồn bực một lúc lâu, mới có một vị Thánh Nhân Tiên Minh mở miệng, sắc mặt của hắn có vẻ hơi nghiêm trọng.
Phương Nguyên trả lời rất dứt khoát:
- Đúng, hơn nữa ta là truyền nhân duy nhất của Ma đạo!
Vẻ mặt mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh lập tức trở nên phức tạp.
Cuộc chiến giữa Tiên đạo cùng Ma đạo đã diễn ra mấy vạn năm, cuối cùng biến mất trong Kiếp Nguyên này. Cho nên bọn họ thật sự không hy vọng Ma đạo lại quật khởi, cho dù có thể dùng ma bảo trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung nhưng tốt nhất không cần có người thật sự kế thừa Ma đạo. Nhưng ai có thể nghĩ tới, bây giờ truyền nhân Ma đạo này vẫn xuất hiện, hắn còn lập được một công đức lớn.
Lẽ nào giết chết hắn?
Sợ rằng còn chưa nói ra câu này, lão tổ tông đảo Vong Tình đã muốn đánh lên Tiên Minh trước.
Nhưng nếu mặc kệ, vậy tương lai hắn làm cho Ma đạo sống lại, sẽ phải làm thế nào?
- Ha ha, Tiên Minh các ngươi làm cái quỷ gì...
Nhưng vào lúc này, phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ. Mọi người quay đầu nhìn lại, lại thấy chân trời phía tây xuất hiện mấy cái bóng đen sì được mây đen bao phủ. Mấy cái bóng này đều có yêu khí xông lên trời, dường như là mấy lão quái vật trong Yêu Vực đã mấy đời không ra ngoài. Kẻ dẫn đầu trông giống như con vượn già tức giận quát lớn:
- Yêu Vực ta vạch kế hoạch nghìn năm chỉ mong có được chút ma bảo để tìm thấy đường sống. Chỉ chút yêu cầu như vậy mà Tiên Minh các ngươi vẫn phá hủy không còn gì!
- Đáng thương cho Yêu Vực ta mất bao nhiêu tâm huyết, mất mấy vị Yêu tổ lại có bao nhiêu thiên kiêu bị chết ở đây, kết quả cuối cùng không thu hoạch được gì. Truyền thừa Ma đạo lớn như vậy lại bị các ngươi đưa cho một tiểu tử chưa ráo máu đầu, các ngươi... các ngươi thật quá đáng...
- Tham lam như vậy, vô lễ như thế, các ngươi còn mặt mũi nào mà đòi đám phán hòa bình với Yêu Vực ta, cùng nhau chống lại kiếp nạn lớn?
...
...
Những lời này làm mọi người đều bối rối.
Mấy lão yêu quái không hiểu rõ tình hình à?
Nhưng mọi chuyện cũng đúng là vậy, mấy vị lão tổ Yêu Vực này căn bản không biết ở đây vừa xảy ra chuyện đáng sợ thế nào, kiếp nạn lớn cũng suýt nữa hạ xuống nhân gian. Tuy vừa rồi bọn họ cũng cảm nhận được một ít khí tức đáng sợ, nhưng thấy bây giờ không sao, cũng chỉ cho rằng vừa rồi là một vài biến cố xảy ra khi tranh đoạt truyền thừa ma đạo. Dù sao kiếp nạn lớn thật sự hạ xuống nhân gian, bây giờ làm sao có thể yên tĩnh như vậy được?
Bọn họ ở phía xa cũng chỉ nghe được một vài lời Phương Nguyên nói. Dù sao mấy vị chủ Thánh Địa ở đây, bọn họ cũng không dám tới quá gần. Vì vậy bọn họ nghe được Phương Nguyên đã trở thành truyền nhân Ma đạo, kế thừa vô số ma bảo mà thôi...
Cho nên bọn họ vẫn tưởng đây chỉ là một trận truyền thừa ma đạo tranh, kết quả cuối cùng của cuộc tranh đấu này là tất cả truyền thừa đều bị Phương Nguyên cầm đi. Suy nghĩ lại, lần này Yêu Vực bọn họ đã bỏ công bỏ sức, còn mất bao nhiêu người và tài nguyên, cuối cùng lại chẳng được gì. Bọn họ tức điên, cố chạy tới nói đạo lý với Tiên Minh...
Theo bọn họ thấy, Tiên Minh quả thật không nói đạo lý.
Quá bắt nạt yêu!
...
...
Nhưng bọn họ không ngờ, mình vừa nói ra những lời này, vẻ mặt mấy chủ Thánh Địa đều trở nên thâm trầm.
Gương mặt ba vị Thánh Nhân Tiên Minh càng lạnh lùng hơn.
Cho dù là một ít yêu mạch tộc nhân đã tìm hiểu tình hình, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng lạnh lùng, nhớ ra mình suýt quên mất những điều Yêu tộc đã làm trước đó.
- Các vị tiền bối...
Hắn từ trên lưng con cóc vàng bước xuống. Thân hình lớn như ngọn núi của con cóc cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là con cóc vàng nhỏ bằng nắm tay.