Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1590 - Chương 1590: Một Miếng Bị Thiếu Này (2)

Chương 1590: Một miếng bị thiếu này (2)
Nó nhảy lên trên tay của hắn, sau đó Phương Nguyên cầm cóc, vái chào ba vị Thánh Nhân Tiên Minh:

- Chuyện lần này thật sự là nhờ may mắn, nếu không phải ông trời giúp đỡ, sợ rằng kiếp nạn lớn đã hạ xuống nhân gian. Tiên Minh làm việc, vãn bối không dám nhúng tay. Nhưng ba ngàn năm qua, Tiên Minh làm lực lượng ngự kiếp thống nhất thế gian thật sự đã để lại không ít hậu hoạn. Bây giờ, cũng nên giải quyết một cái đi!

Ở trước mặt Phương Nguyên, Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh cũng không tiện nói gì, tất cả chắp tay thi lễ.

Chỉ là bọn họ nhíu mày, tâm trạng rất khó xử. Một vị Thánh Nhân trong đó nói:

- Chúng ta làm sao không biết, các tộc các phái trên thế gian ngoài miệng nói chống đỡ kiếp nạn lớn, thật ra mỗi người đều có tính toán riêng, bởi vậy mới khiến cho Chủ Hắc Ám có cơ hội làm mưa làm gió. Nhưng dù vậy lại có thể làm thế nào. Cũng không thể mặc kệ đại cục để xóa bỏ Yêu Vực này. Nếu làm vậy, chẳng phải sẽ càng loại bỏ, nếu như vậy, chẳng lẽ bên trong chẳng phải càng mất mát nhiều hơn sao?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Tất nhiên không thể loại bỏ Yêu Vực, nhưng lại không thể tha thứ kẻ đầu sỏ. Mạch Bàn Sơn cấu kết Chủ Hắc Ám, mới có nguy cơ lần này. Mấy mạch Yêu tộc khác đều có tâm tư riêng của mình, cố gắng hết sức che chở cho Chủ Hắc Ám, lúc này mới mặc cho hắn gây sóng gió làm loạn, bây giờ sai lầm lớn đã hình thành, Chủ Hắc Ám tự nhiên trốn thoát. Nhưng Yêu Vực nối giáo cho giặc làm sao có thể lại không trả giá đắt chứ?

Mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh nghe lời hắn nói, vẻ mặt lại vô cùng khó xử.

Chuyện xảy ra trước đó thật sự khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh, nhớ tới mà sợ hãi. Phương Nguyên nhiều lần vượt qua gian khổ, suýt nữa mất mạng, cuối cùng mới bịt được lối đi của kiếp nạn lớn. Công lao này lớn không sao tả xiết, lại thêm thân phận của hắn đặc biệt. Nếu hắn muốn được bản thưởng gì, Tiên Minh gần như không thể không cho hắn. Nhưng yêu cầu đầu tiên của hắn lại là trừng phạt Yêu Vực?

Vậy mình từ chối hay khuyên hắn từ bỏ ý nghĩ này mới tốt?

Ngược lại vào lúc này vẻ mặt Phương Nguyên bình tĩnh, trong tâm tư phẳng lặng như mặt hồ.

Lần này hắn tới Yêu Vực, một là vì thù riêng, hai là vì thiên hạ. Bây giờ dưới cơ duyên xảo hợp, kế hoạch của Chủ Hắc Ám đã bị ngăn cản, lối đi của kiếp nạn lớn đã bị phong ấn, vô số ma bảo đều ở trong tay mình. Ngay cả Chung Lão Sinh trước đây ép Lạc Phi Linh đi ra một bước kia cũng đã bị giết chết. Có thể nói chuyến đi này vô cùng viên mãn. Vậy vấn đề duy nhất còn lại lúc này chính là vấn đề Yêu Vực ban đầu.

Chuyện này vốn có thể mặc cho Tiên Minh xử lý, nhưng Phương Nguyên không muốn.

Thái độ và cách làm việc của Tiên Minh vẫn luôn quá mềm yếu.

- Phương Nguyên tiểu hữu...

Lúc này, một lão già Tiên Minh ăn mặc nho bào, bên thắt lưng giắt một cái bút son cười gượng nói:

- Thật không dám giấu giếm, chúng ta làm sao có thể không biết điều ngươi đã nói. Nhưng Yêu Vực vốn nằm ở vị trí phức tạp, nếu không trị sẽ nổi tâm tư khác, nếu trừng trị qua ác lại gây ra lục đục nội bộ. Bây giờ ngươi hẳn cũng hiểu rõ, lực lượng Thiên Nguyên lúc này suy yếu, không chắc có thể chống lại được kiếp nạn. Cho dù phải dụ dỗ khuyên bảo, cũng phải để Yêu Vực cùng chống đỡ kiếp nạn lớn, vào lúc này làm sao có thể ra tay độc ác với bọn họ được?

Phương Nguyên liếc nhìn lão già này, thi lễ:

- Mong được thỉnh giáo tên húy của Thánh Nhân?

Lão già kia cười gượng, chắp tay trả lễ, nói:

- Phương tiểu hữu không cần khách khí, lão hủ họ Lộc tên Xuyên!

Phương Nguyên nghe được, trong lòng chợt hiểu ra. Hắn đã nghe qua danh hiệu của lão già này.

Trong Tiên Minh vốn vẫn có Thánh Nhân chú ý lấy đại cục làm trọng, không ngại cực khổ, thuyết phục Yêu tộc trong thiên hạ, cùng chống lại kiếp nạn lớn. Trước đây hắn chỉ mới nghe nói qua, chưa từng gặp. Bây giờ nghĩ lại, vị Thánh Nhân đó chắc hẳn là Thánh Nhân Lộc Xuyên trước mắt.

Phương Nguyên hành lễ xong mới nói:

- Thiên hạ suy yếu, vì chống đỡ kiếp nạn lớn mà liên thủ với Yêu Vực, đây vốn là chuyện nên làm. Nhưng mấy vị lão quái Yêu tộc bị Chủ Hắc Ám mê hoặc sâu, sao cam tâm chống đỡ kiếp nạn lớn? Tiền bối một lòng mê muội cầu toàn, sợ rằng cuối cùng càng không theo ý người. Lần này Chủ Hắc Ám thất thủ, mượn Yêu Vực che chở, không chừng sẽ có cơ hội ngóc đầu trở lại!

Thánh Nhân Lộc Xuyên này nghe vậy, vẻ mặt không vui, nghĩ thầm ta khách sáo với ngươi là vì ngươi vừa ngăn cản kiếp nạn lớn, lập được công lớn, nhưng dù sao ngươi cũng là tiểu bối, sao tới phiên ngươi tới chỉ trích suy nghĩ của ta?

Một vị Thánh Nhân tay nâng lò luyện đan tím bên cạnh thấy vậy, khuyên:

- Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn...

- Không cần!

Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, lại chắp tay thi lễ với ba vị Thánh Nhân nói:

- Chẳng phải người Tiên Minh lo lắng bây giờ Thiên Nguyên khó có thể chống đỡ kiếp nạn lớn, cho nên ném chuột sợ vỡ bình, không dám dứt khoát. Nhưng bây giờ trải rau Ma Cung rèn luyện, vãn bối ngược lại cũng có lĩnh ngộ. Nếu ta lo lắng không lầm, có thể bắt đầu từ hôm nay, tình hình Thiên Nguyên sẽ có xoay chuyển...

- Cái gì?

Mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa đều biến sắc, đồng thời nhìn qua.

Nếu không phải Phương Nguyên nói câu này, bọn họ tất nhiên cho rằng Phương Nguyên đang nói bậy, lòe thiên hạ.

Nhưng cho dù là Phương Nguyên nói ra, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ, hơn nữa nghi ngờ là nhiều.

Mọi người đều biết nội tình của Thiên Nguyên. Kiếp nạn lớn đến lần sau càng đáng sợ hơn lần trước. Trong lịch sử có thể nói Thiên Nguyên bây giờ là yếu nhất, đi đối đầu với kiếp nạn lớn mạnh nhất rốt cuộc có mấy phần thắng, trong lòng mọi người đều biết rõ, ai dám khoác lác là có thể xoay chuyển?
Bình Luận (0)
Comment