Chương 1591: Thái độ Yêu Vực (1)
Phương Nguyên không nhiều thừa nước đục thả câu trong chuyện này, chỉ nói:
- Các vị tiền bối hẳn đã nghe nói qua, cao nhân Dịch Lâu đang thôi diễn một đại trận tuyệt thế tên là Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận?
Giọng hắn hơi trầm xuống, trịnh trọng nói:
- Nếu trận này thành, lại có thể bố trí ở Ma Uyên, thay mười Quan Ngự Ma Trận, trên nối Cửu Thiên, dưới trấn U Minh, khiến cho lực lượng Thiên Nguyên tối thiểu tăng lên gấp ba, hi vọng đối đầu với kiếp nạn lớn có thể tăng thêm gấp mười lần...
- Trước đây tiên sinh Thiên Cơ Dịch Lâu đã từng tới Ma Biên tìm ta, mời ta cùng thôi diễn, nhưng ta thấy bọn họ bố trí đại trận thiếu một miếng cũng bất lực, mãi đến vừa rồi, ta nhận được truyền thừa Ma đạo, chợt hiểu được một chuyện...
Phương Nguyên im lặng một lát mới tiếp tục nói:
-... Ta nghĩ, ta đã tìm được cách bổ sung một miếng này!
Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận?
Mọi người ở đó nghe vậy đều kinh ngạc.
Bọn họ là Thánh Nhân Tiên Minh, chủ Thánh Địa, tất cả đều có kiến thức rộng rãi, sao chưa từng nghe qua động tác của Dịch Lâu?
Thân là một trong bảy Thánh Địa lớn, Dịch Lâu vẫn luôn thần thần bí bí, thường rất ít lui tới, nguyên nhân là vì bọn họ vẫn luôn tập trung rất nhiều thủ hạ, thôi diễn đại trận có thể xoay càn khôn trong truyền thuyết. Mấy Đại Thánh Địa khác cũng hi vọng vào điều này. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tin tức liên quan tới đại trận này vẫn mơ hồ không rõ, cũng không biết có thể thành công không. Dịch Lâu luôn giữ mồm giữ miệng về chuyện này, đến nỗi ngay cả bọn họ những chủ Thánh Địa thật ra cũng chỉ biết một cái tên, chuyện cụ thể thế nào lại hoàn toàn không hiểu.
Bọn họ chỉ biết, những năm gần đây Dịch Lâu càng lúc càng bá đạo, nghe nói Thánh Địa nào có trận sư cao minh lại lập tức phái người tới đòi, ngươi còn không thể không cho, một khi không cho, đám lão già kia lại dám chặn ở cửa Thánh Địa mắng ngươi không coi trọng thiên hạ...
Nhưng bây giờ kiếp nạn lớn chỉ còn hai mươi năm, Dịch Lâu vẫn không có động tĩnh gì, các chủ Thánh Địa lại hiểu rõ.
Xem ra, Dịch Lâu vẫn bị thất bại.
Nhưng vào lúc bọn họ không hy vọng gì vào chuyện Dịch Lâu thôi diễn đại trận, Phương Nguyên chợt có nói một cách?
Ngay cả mấy vị chủ Thánh Địa cũng nhất thời do dự, không biết nên tin hay không.
- Phương tiểu hữu, ngươi nói bổ sung một miếng này là có ý gì?
Thánh Nhân Tiên Minh vẫn luôn im lặng, lưng giắt cái thước chợt mở miệng. Vị Thánh Nhân này tên là Kinh Thiên, phong thánh vì trận đạo. Lượng Thiên Xích được giắt bên thắt lưng kia cũng chứng minh hắn đã từng tham dự vào Cửu Thiên Hồn Viên Trận do Dịch Lâu thôi diễn, bởi vậy hiểu rõ nhiều hơn những người khác, lúc này cũng không kịp để ý tới quy định gì khác, vội hỏi, ánh mắt có vẻ sốt ruột lại lo lắng.
- Ma đạo!
Phương Nguyên nói rất đơn giản:
- Trước đây ta đã xem qua trận đồ của Cửu Thiên Hồn Viên Trận, biết được trận này chưa đầy đủ. Mà lần này, ta ở thế giới Thần Ma tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, lĩnh ngộ chí lý của Ma đạo, ngược lại đã phát hiện ra có thể dùng Thái Cổ Ma Chương bù vào chỗ thiếu của Cửu Thiên Hồn Viên Trận, thậm chí vật bố trí này cũng ở bên trong ma bảo truyền thừa Đại Tự Tại Thần Ma Cung!
Ánh mắt Kinh Thiên Thánh Nhân lóe sáng, trầm mặc.
Chỉ là trong lòng lại đang nhanh chóng suy tính, nghĩ tới khả năng trong đó.
Một kiếp nguyên này, Tiên đạo hưng thịnh, Ma đạo suy yếu chưa từng ngẩng đầu lên. Có mấy vị đại thánh Ma đạo còn sót lại đã chết trên núi Côn Lôn từ nghìn năm trước. Cho nên nói gần như không có người có thể thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Ma đạo. Dịch Lâu thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên Trận này lại vừa vặn ở sau núi Côn Lôn. Cho nên đại trận này tất nhiên phải mời tới rất nhiều cao nhân về trận đạo, phù đạo, luyện bảo, luyện đan các loại cùng tới thôi diễn, nhưng thực sự thiếu người Ma đạo gia nhập...
Suy nghĩ như vậy...
... Ánh mắt Kinh Thiên Thánh Nhân dần sáng lên có hy vọng!
...
...
- Các vị Thánh Nhân Tiên Minh, lẽ nào các ngươi không nên cho Yêu Vực ta một câu trả lời sao?
Vào lúc này, mấy lão yêu quái trong yêu vân phía xa còn vô cùng đau khổ quát hỏi:
- Ngày nay kiếp nạn lớn trong thiên hạ sắp xuống, Thiên Nguyên lâm nguy, Tiên Minh ngươi mấy lần thuyết phục, Yêu Vực ta cũng thành tâm suy nghĩ, đánh cược binh lính để trợ giúp Tiên Minh ngươi vượt qua kiếp nạn lớn. Nhưng bây giờ ma bảo xuất thế vốn là vật vô chủ, Yêu Vực ta muốn cướp chút ma bảo để tăng cường nội tình, cũng để cho tộc nhân Yêu Vực ta đối đầu kiếp nạn lớn cũng có phần bảo toàn tính mạng. Điều này có lỗi gì? Lẽ nào Tiên Minh các ngươi muốn chiếm hết, hoàn toàn không nhường?
- Lúc nguy hiểm và tai họa tới, chỉ muốn tộc nhân Yêu Vực ta xung phong phía trước, kiếp nạn lớn qua đi, lại bị Tiên Minh các ngươi chiếm hết lợi ích. Bảo các tộc Yêu Vực ta sao cam tâm tình nguyện được. Chúng ta tập trung binh lính ở Tiểu Quân Sơn, muốn Nhân tộc các ngươi trả lại công đạo!
- Không sai, ma bảo lần này, Yêu Vực ta nhất định phải chiếm một phần...
- Bây giờ, trăm vạn yêu binh đều đang sẵn sàng ở Tiểu Quân Sơn, một khi không có đường sống, không bằng liều mạng ngươi chết ta sống!
-...
-...
Lời bọn họ nói rất phẫn nộ, cũng rất uất ức.
Bởi vì trong lòng bọn họ vẫn luôn nghĩ, Thiên Nguyên này vốn là của Tiên Minh, Nhân tộc các ngươi.
Các ngươi mạnh hơn, cho nên có việc, lẽ ra phải là các ngươi đi ra bỏ sức, Yêu Vực ta không được chia lợi ích, còn mạnh mẽ không nổi, vậy dựa vào cái gì mà bắt chúng ta bảo vệ Thiên Nguyên?
Bây giờ kiếp nạn lớn sắp hạ xuống, vậy lại đưa ma bảo cho chúng ta, nếu không, đừng bảo Yêu Vực ta đối đầu với kiếp nạn lớn, còn muốn liều một sống một chết với các ngươi. Ta cũng không tin vào thời điểm kiếp nạn lớn sắp tới, Tiên Minh các ngươi dám liều mạng với Yêu Vực ta khiến cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề!