Chương 1601: Ba đại yêu Vương (1)
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, toàn thân phát ra hoàng uy chấn chiếu sáng cả trời đất, giọng nói như sóng truyền đi, làm mây trong không trung cuồn cuộn, khiến cho trời cao càng thêm tối tăm:
- Cứu người đã xong, ra tay đi!
Những người kiên trì quỳ gối bên đại trận bảo vệ núi đều sửng sốt, không mắng nổi nữa:
- Chúng ta còn ở đây mà...
Nhưng căn bản không có ai để ý tới bọn họ nữa. Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh, bốn chủ Thánh Địa lớn trên không trung đều đồng thời mở mắt ra. Trong giây lát, trước mắt chói lòa, sát khí vô tận phủ xuống Lạn Thạch Sơn, mây đen dày đặc che kín bầu trời, vòm trời như hạ thấp xuống.
- Yêu Vực cấu kết với Chủ Hắc Ám kéo kiếp nạn lớn xuống, tội không thể tha thứ!
- Hôm nay, Tiên Minh tiêu diệt mạch Bàn Sơn, giết chết bốn vị lão tổ Bàn Sơn, Đảo Dược, Trục Vân, Bạch Phong để răn đe!
Giọng nói của Lộc Xuyên Thánh Nhân vang vọng trong hư không của Lạn Thạch Sơn.
Sát khí đằng đằng khiến cho tất cả yêu ma trên Lạn Thạch Sơn đều cảm giác nặng nề.
Hư không trống trải, bọn họ dường như có thể nghe được nhịp tim của mình.
Tiêu diệt mạch Bàn Sơn...
Giết cả bốn vị lão tổ Yêu Vực...
Tiên Minh xác định làm vậy thật sao?
Từ trước tới nay, bọn họ thấy Tiên Minh nhiều lần vì muốn kết hợp với Yêu Vực chống đỡ kiếp nạn lớn, vô số lần lấy lòng Yêu Vực, thậm chí nén giận trước những hành vi kiêu ngạo của Yêu Vực. Tới hôm nay, bọn họ cuối cùng sắp nhìn thấy thủ đoạn lôi đình của Tiên Minh sao?
Mây đen trên bầu trời bao phủ về phía mạch Bàn Sơn, giống như muốn che khuất không trung.
Trong tầng mây tối tăm truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Bạch Bào Chiến Tiên:
- Giết!
Nắm trăm vạn yêu binh ở trong tay, trở thành tồn tại vô địch ngang dọc Yêu Vực.
Phương Nguyên giết chết yêu soái ở vùng Tiểu Quân Sơn, đoạt được quyền lớn, sau đó dẫn binh xông về phía Thánh Sơn của Bạch Phong tộc. Trên đường tất nhiên gặp phải không ít sự chống trả, nhưng chỉ cần không có lão quái vật Yêu Vực ra tay, Bạch Phong tộc quả thật không có ai có thể địch lại hắn. Hơn nữa, bên cạnh hắn lại có vô số cao thủ ẩn giấu. Từ lúc bọn họ xông về phía Tiểu Quân Sơn, cũng có rất nhiều trưởng lão lợi hại trên Tiểu Quân Sơn bị ám sát.
Vì vậy, hỗn loạn giống như ruồi không đầu. Trăm vạn yêu binh đánh vào Tiểu Quân Sơn, nhìn thấy trong kho chứa vô số, quả thực kinh ngạc há hốc mồm.
Đám yêu binh bọn họ đã sinh ra linh tính, trong cuộc đời sau khi hóa thân làm yêu vẫn luôn bị dạy dỗ là thứ tốt trên đời này đều bị Nhân tộc chiếm, Yêu Vực từ khi sinh ra đã gian khổ cũng là vì Nhân tộc đoạt đi tài nguyên và núi lớn của bọn họ. Cho nên chỉ cần một ngày chưa giết sạch Nhân tộc, đoạt lại Cửu Châu và những tài nguyên này, ngày đó Yêu tộc còn phải nghèo. Nhưng từ trước tới nay bọn họ không ngờ, hóa ra còn có yêu quái không hề gặp cảnh khốn...
Tài nguyên của Tiểu Quân Sơn nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng được, ngay cả Phương Nguyên cũng kinh ngạc.
Cảnh này khiến các Yêu Binh đều phát điên, ai nấy đều đỏ mắt, tranh cướp, liều mạng xông tới ôm. Lúc này mới nhìn ra được, bọn họ quả nhiên là một đám yêu lỗ mãng, thấy rất nhiều Thần Khoáng và pháp bảo cũng chỉ dùng tay cầm vai vác, lại không nghĩ tới chuyện sử dụng túi Càn Khôn...
... Hoặc nói, đây cũng là vì không nhiều yêu quái từng nhìn thấy túi Càn Khôn.
Sau khi chiếm lấy Tiểu Quân Sơn, lòng tin của các yêu quái cũng tăng mạnh, bọn họ phát hiện, hóa ra mười yêu mạch lớn không mạnh như trong lời đồn. Tiểu Quân Sơn không phải cũng đánh chiếm dễ dàng như vậy sao?
Cho nên khi Phương Nguyên bảo bọn họ tiếp tục tấn công về phía Thánh Sơn của mạch Tầm Bảo gần đó, bọn họ không hề do dự đã đáp ứng, yêu binh trùng trùng điệp điệp xông về phía mạch Tầm Bảo.
Trên đường này, không ngừng có yêu binh mới gia nhập. Có kẻ là gia nô được nuôi trên Thánh Sơn bị công phá, cũng có khi là yêu vương sơn dã vừa đuổi tới Tiểu Quân Sơn chuẩn bị đi chiến đấu với tiên quân Ma Biên, nghe có đội quân lớn có thể không đi Ma Biên, muốn đi gây rối với mười yêu mạch lớn, cũng không nghĩ nhiều, liền đi cùng qua gây rắc rối với mười yêu mạch lớn, không thấy có gì bất ổn.
Dưới tình huống có Phương Nguyên chỉ huy, rất nhiều cao thủ ẩn nấp trong bóng tối, còn có các thiếu chủ yêu mạch làm con tin, hỏi thăm tin tức, con số này càng lúc càng khổng lồ, cuối cùng số lượng vượt quá ba trăm vạn khổng lồ Yêu Quân, quả thật chính là tồn tại vô địch ở Yêu Vực.
Vì vậy, mạch Tầm Bảo bị phá.
Mạch Đảo Dược bị phá.
Bộ tộc Già Nhật bị phá.
Bộ tộc Đằng Vân cũng bị phá...
...
...
Tình thế hỗn loạn không thể khống chế đã lan tràn ra khắp nơi.
Mười yêu mạch lớn đã ăn sâu bén rễ, dường như luôn khống chế Yêu Vực, nhưng ở trước thế lớn này lại không chịu nổi một đòn.
Mà cuối cùng thế lớn này hình như muốn quét khắp Yêu Vực, Phương Nguyên dừng lại, hắn nhìn thấy trên ngọn đồi cách đó không xa có một người đàn ông áo bào xanh và lão già khoác áo vàng đang đứng nhìn về phía mình, khí cơ lại giống như một ngọn núi vô hình, ép cho không trung này có chút đông cứng, khiến người ta không thở nổi.
Hai người kia đứng phía xa thi lễ với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bước từ trên ngự liễn của yêu soái xuống, chậm rãi đi tới thấp trên núi, về phía bọn họ trả lễ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người kia, đã biết thân phận của bọn họ.
Yêu Vực có hai mạch Thanh Khâu cùng Trục Nhật, vẫn không bị Chủ Hắc Ám mê hoặc, thân thiết với Nhân tộc, coi trọng chuyện vượt qua tai kiếp. Từ tu vi cảnh giới của hai người kia, Phương Nguyên lại không khó đoán ra được bọn họ chính là người đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ của mạch Trục Nhật.